Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 1 : Biến thành mỹ nữ

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Chết tiệt, không biết chuyện quỷ ma gì đây nữa? Thời buổi bây giờ đàn ông cũng bị đàn ông quấy rối sao T___T?



Ta điên tiết đá tường cho bõ cơn tức tối, gom đồ gom đạc đi về nhà, đình chỉ công tác thì đình chỉ, sợ gì.



Ta tên Tần Niểu, theo lời mẹ ta nói thì ngày ta sinh ra cũng là ngày ấm áp đầu tiên sau một mùa đông lạnh lẽo, ngoài cửa sổ phòng bệnh có thể nhìn thấy những cột khói ấm lượn lờ uyển chuyển trên những mái nhà, nên tên ta gọi là Niểu. (Niểu niểu 袅袅 có nghĩa là uốn lượn)



Mặc dù cái tên này được đặt rất ư bừa bãi vô duyên nhưng nó lại hợp với số phận tương lai của ta vô cùng, sau này có đôi khi ta cũng thường cảm thán sao vận mệnh lại có những tiến triển lạ lùng quá thế. Công việc của ta khi trưởng thành chính là “bắt chim”. Nhưng mà chim này không phải nói chim bay loạn xạ trên trời, mà ta là bác sĩ khoa tiết niệu trong một bệnh viện công, nếu người ta muốn gọi là nghề “lấy nước tiểu” ghê tởm thì ta cũng phải cắn răng mà gật.



Thế nên, mỗi lần mẹ ta phản đối ta thân con gái mà mỗi ngày đều “yêu chim ngắm chim”, ta cũng khăng khăng đem hết trách nhiệm đổ lại cho bà. Nhưng, giờ thì ta cũng chẳng trách gì được bà nữa. Mấy năm trước, cha mẹ ta đều đã qua đời vì tai nạn xe cộ. Cầu mong bọn họ yên giấc ngàn thu!



Tuy nhiên, phải nói là những chuyện ta gặp phải đều do mẹ ta mà ra hết. Vốn ta cũng không muốn làm ở khoa tiết niệu, nhưng mẹ ta đã chẳng đặt tên hay ho cho ta thì chớ, lại còn nuôi dưỡng một thiếu nữ thanh xuân mười sáu tuổi như ta lớn lên y chang một đứa con trai. Ai có coi Super Girls thì chắc sẽ biết Lý Vũ Xuân? Ta cũng giống như vậy đó.



Lúc ta còn đang là thực tập sinh trong phòng cấp cứu, có một ngày ở gần đó xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, người bị thương đều được đưa tới bệnh viện, chúng ta ai nấy đều khẩn trương, khao khát được chứng minh thực lực của mình. Thực tập sinh gà mờ như bọn ta thì làm quái gì có dịp được tiếp cận những ca hấp hối gần chết như thế này, đây chính là lần đầu tiên chúng ta thực chiến.



Ta và một bạn học nữ bị phân công chăm sóc một người bị thương nửa thân dưới. Chúng ta học theo mấy bà y tá, lấy kéo cắt phăng quần hắn, để lồ lộ ra miệng vết thương và đồng thời cả thứ “của quý” kia.



Ta và cô bạn học “Ai nha” một tiếng, lổ tai đỏ bừng, đứng đực mặt ra. Tuy tim ta đã bắt đầu nhảy nhót, nhưng ta cũng là đứa giỏi ngụy trang, lóng ngóng 1 tí rồi giả bộ bình tĩnh lại tiếp tục thao tác, đem quần hắn lột sạch sẽ. Rồi cứ theo trong sách tiến hành rửa sạch miệng vết thương, trong lúc đó cũng có vài lần đụng tới “con chim”. Bạn học của ta xấu hổ đứng nhìn mà vạn phần kính nể.



Lúc này, có người từ phòng khác sang trợ giúp, một lão già khú nhảy ra mắng sa sả bạn học kia: “Có thứ bác sĩ như cô hả? Người ta đang chờ cô cứu mạng mà còn đừng đó đỏ mặt tía tai, muốn làm tiểu thư thì về nhà mà làm!”



Bạn học của ta đứng ở một bên khóc thút thít, mà ta không cũng không rảnh an ủi nàng, còn phải cùng lão bác sĩ già khâu lại miệng vết thương. Thằng chả phát hiện ta khâu vá so với hắn còn thuần thục hơn nhiều, thế là không thả ta đi, bắt ta đứng đó khâu cho bằng hết.



Thực ra ta may vá thành thạo như vậy là có nguyên nhân cả. Cha ta là quan chức ngoại giao, đã đi công tác ở Công-gô thởi điểm đang xả ra nội chiến, một chân bị thương, vì ko đc xử lý chu đáo kịp thời, sau khi về nước phải khó khăn lắm mới miễn cưỡng chữa khỏi được.



Cho nên mẹ ta bị bóng ma tâm lý, một mực muốn ta lớn lên phải học y, để còn biết tự cứu mình khi cần. Ta vừa cầm được kim thì cô của ta là y tá đã dạy ta may khâu. Nhà ta mua thịt heo về, ta đem da heo đục vài lỗ, đem khâu lại cho đẹp rồi mới bỏ vô nồi. Đương nhiên trước khi bỏ vô nồi phải lọc hết da đem bỏ.



Đến tối mờ tối mịt, ai rốt cục cứu không được thì tuyên bố tử vong, ai không biết có cứu đc hay ko thì đem vào phòng săn sóc giám hộ, ai cứu sống rồi thì xếp vô phòng bệnh, vết thương nhẹ thì cho thuốc dán rồi cho về nhà.



Chúng ta vất vả đến nửa chết nửa sống lê lết tại phòng nghỉ uống trà, hít thở cho lại sức. Lão bác sĩ kia chợt chỉ vào người ta, hất hàm nói với ông phó viện trưởng: “Sinh viên này đang muốn vào khoa nào? Vô khoa của ta đi.” Sau khi ổng đi, các thầy cô còn lại đều nhìn ta bằng một ánh mắt dồn nén đau thương, còn bạn học thì nhìn ta cảm kích như trút được gánh nặng trong lòng.
“Không cần, không cần, ngủ một hồi là tốt rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”



Nàng vừa đi khỏi, ta lao đến cửa, nắm chặt nắm tay, thân thể run rẩy, thấp giọng gầm rú: “Yeah!”



Ta cầm gương xem, xem trên xem dưới, xem trái xem phải, xem qua xem lại. Thấy thế nào cũng đẹp a! Ôi cha ơi, mẹ ơi, nhờ có chuyện này ta cũng không so đo hai người bỏ rơi ta nữa.



Ta nằm trên giường lăn qua lộn lại, quấn chặt chăn mà ha ha cười.



Như vậy qua ba ngày ta mới bình tĩnh trở lại, may là thân thể này xem như đang có bệnh, trừ ra vài người đến thăm, cơ bản không có ai đến quấy rầy. Cha mẹ ta hẳn là là ở trong đầu ta động tay động chân làm gì đó, để ta gặp ai cũng nhớ được thân phận của họ.



Sau ba ngày hưng phấn, ta bắt đầu thận trọng suy tính tương lai. Trước kia bởi vì bộ dạng y hệt con trai, lại không cha không mẹ, nên ta cứ sống mạnh mẽ như đàn ông vậy đó. Hiện tại rốt cuộc có thể sống trong nhà cao cửa rộng, ta nhất định sẽ cố gắng sống như nữ nhân chân chính.



Ta âm thầm thề. Ta nhất định sẽ trở thành một nữ nhân siêu mềm yếu, siêu nhão nhẹt!



Từ đó về sau ta bắt đầu tích cực dung nhập cuộc sống cổ đại.



Mọi người trong nhà đối ta tốt lắm, cứ như là mắc nợ ta vậy. Hai tiểu thiếp cũng không như người bình thường đi tranh giành tình nhân, cho ta có cảm giác như chiến hữu chung mặt trận vậy.



Trượng phu ta cũng gặp qua, hắn tên Mộ Dung Khải Triệt, là một nam nhân tính cách hướng nội rất hay ngại ngùng, ngây thơ như con nít. Bộ dạng rất tuấn tú, hơn nữa ánh mắt của hắn, lấp la lấp lánh, so với sao trên trời còn đẹp hơn gấp bội. Chỉ là, hai “Muội muội” kia của ta đối với hắn dường như lại có rất nhiều oán hận.



Kỳ quái, thật sự là kỳ quái! Không phải thê thiếp phải tranh nhau lấy lòng lão công mới đúng sao?



Trượng phu cũng không có sang phòng ta ngủ, ta rất có chút không yên, sợ hắn đến đòi được thực hiện quyền lợi làm chồng. Sau lại có một ngày, hai muội muội đến tìm ta uống rượu giải sầu. Bởi vì nghề nghiệp trước kia đòi hỏi phải luôn tỉnh táo, ta từ trước đến nay không uống rượu. Cho nên chỉ nhìn bọn họ uống, nghe bọn họ uống rượu trút hết oán giận. Ta thế mới biết, trượng phu của ta nguyên lai có bệnh không tiện nói ra, không thể hành xử chức trách làm chồng. Trách không được người nhà của hắn luôn áy náy, mà thê với thiếp lại đoàn kết như thế.



Cái này ta an tâm, nhiều năm gần chim như thế, cũng toàn là chim có bệnh, ta thiệt là ghê tởm vô cùng, thật sự chịu không nổi có người ở trên người ta chơi chim. (hahaha~~~)



Cha mẹ thân ái ơi, cám ơn hai người, thân thể này thật sự là rất thích hợp ta! Còn có cái kia tiểu soái ca trượng phu, cũng rất thích hợp ta! Ta nếu muốn lĩnh hội tình yêu thì có thể tìm hắn, danh chính ngôn thuận còn không sợ sẽ bị chim cắn. Ha ha, hắn đúng là được sinh ra để phục vụ ta.