Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 10 : Làm người không tránh khỏi phiền não

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Sau sáu tháng, trong sữa mẹ sẽ mất dần những yếu tố giúp miễn dịch, kết quả hai hài tử vừa được bảy tháng tuổi đột nhiên sốt cao. Ta lo lắng muốn điên, lần đầu tiên ý thức được y học cổ đại thật quá lạc hậu. Không thể đi bệnh viện, ta cũng không hiểu trung y nên không dám hoàn toàn tín nhiệm.



Ta cả đêm không dám ngủ, Nỗ Nỗ cùng hai muội muội và ta lấy rượu đế pha loãng không ngừng lâu người cho hài tử để hạ sốt. Trải qua ba ngày khốn khổ, cả người bọn nhỏ phát ban đỏ, nhưng cũng hạ sốt. Nếu là con người ta, theo chẩn đoán của ta, chẳng qua là bệnh sởi của trẻ nhỏ mà thôi, nhưng là con của mình nên ta không dám chắc, lo lắng tụi nó bị bệnh gì khác. Cứ thế bấn loạn tâm can, đến tận lúc sởi lui hết, hài tử bình thường trở lại mới dám an tâm.



Ta lại thêm lo âu, nghĩ tới có nhiều loại bệnh truyền nhiễm như vậy, lại không thể tiêm vắc-xin dự phòng, thật xin lỗi các con đã không thể sinh chúng ra ở thời hiện đại. Nguyên lai ta lâu ngày đã quên chuyện trước kia, dự định sinh thêm cho hai đứa một đứa em trai hay em gái gì đấy, lại bị dọa một trận như vầy, gan teo hết dám lăn tăn nữa.



Lúc này, trong nhà xảy ra chuyện lớn, Thiên Thiên bỏ nhà ra đi. Đại ca, nhị ca thay nhau đi tìm, ta và Nỗ Nỗ đành phải phụ trách quản lý tốt gia nghiệp, tránh cho mọi người khỏi phải lo lắng.



Trải qua khoảng nửa năm, Thiên Thiên dắt theo một nam nhân trở về. Qua một phen đòi sống đòi chết, người trong nhà đành phải đồng ý hôn sự của bọn họ. Cũng không thể phản đối, nói không một cái là Thiên Thiên lại đòi chết cho xem. Đồng ý thì dẫu tốt xấu gì cũng có thể kéo dài thời gian, không chừng có thể nghĩ ra biện pháp khác. Ta biết nương sau lưng đã khóc lóc rất nhiều, những người khác trong lòng cũng không chịu nổi.



Ta lại bắt Nỗ Nỗ đi rèn vài con dao phẫu thuật, trước khi hôn lễ tiến hành, bắt cóc cái tên thối tha không muốn sống kia đến một gian phòng nhỏ trong thiên viện.



Ta bảo Nỗ Nỗ điểm huyệt hắn, hạ mê dược, cho nằm trên ghế cột chặt lại, chuẩn bị tiến hành “thắt cổ chim”. (1)



Ta lấy rượu đế sát trùng dao, một bên phân phó Nỗ Nỗ: “Nỗ Nỗ, cởi quần hắn.”



Nỗ Nỗ ngẩn ngơ: “Vì sao phải cởi quần?”



“Ta phải cải tạo lại thứ kia của hắn một chút.” Ta thấy Nỗ Nỗ chết đứng tại chỗ, đành chính mình động thủ, cởi đai lưng tên kia.



Nỗ Nỗ giữ tay ta lại: “Sao nàng không sớm nói cho ta biết ta nàng muốn có gian tình?”



Ta lườm hắn một cái, “Có gian tình cái gì? Ta xem hắn như mèo như chó thôi.”



“Không được! Ta tuyệt không cho nàng đụng nam nhân khác.” Nỗ Nỗ trên mặt hiện ra quyết tâm hừng hực, “Sớm biết sẽ thế này, ta đã không giúp nàng lừa hắn đến đây.”



Ta kiên nhẫn khuyên bảo hắn, “Được rồi, Nỗ Nỗ, đừng chấp nhất như vậy, chuyện này can hệ sống chết của Thiên Thiên, ngươi mau tránh ra!”



Nỗ Nỗ không hề thoái nhượng, “Không được, bằng không nàng nói cho ta biết phải làm như thế nào, ta làm cho.”




Ta mỗi ngày đi đến trước linh vị quỳ một hồi, thời gian còn lại đều ở cùng Nỗ Nỗ trong tiểu viện.



Có một hôm Xuân Hạnh lại bị mượn đi mất, Nỗ Nỗ đi xuống bếp làm cơm trưa. Trong nhà có quan tài, lại lạ nước lạ cái, ta ở một mình trong phòng có chút khiếp đảm, liền bỏ chạy ra ngoài sân.



Ta ngồi trên một khối đá cạnh Thái Hồ trong sân, một bên lớn tiếng hát cho thêm can đảm. Hát xong một khúc, bỗng nhiên có kẻ vỗ tay nói: “Tiểu nương tử xướng ca thật dễ nghe, hát nữa đi.”



Ta hoảng sợ, quay qua quay lại tìm người theo tiếng, ngoài tường có kẻ đang nhìn vào, ta thấy hắn hình người dáng chó (có xấu trai cũng ko cần tả ghê vậy chứ chị hai!!!), lại còn làm chuyện thấp hèn nữa sao? Ta “Phi” một tiếng, mắng: “Đồ dê xồm vô lễ!”



Hắn rõ ràng là tên đê tiện, nghe ta mắng ngược lại còn thoải mái : “Vì tiểu nương tử, làm dê xồm một lúc cũng không sao a.”



Ta nghe thấy có tiếng ngựa thở phì phò, liền hỏi hắn: “Ngươi đang ngồi trên lưng ngựa sao?”



Hắn sửng sốt một chút, không biết vì sao ta lại hỏi vậy, gật gật đầu, “Đúng, tiểu nương tử thật thông minh.”



Hừ, thông minh còn ở phía sau cơ! Ta không thèm để ý đến hắn, đưa tay lên miệng thổi một tiếng dài. TV quả không lừa dối ta, ngựa thật sự nhận ra âm thanh đó, liền hất kẻ trên lưng xuống.



Ta cười ha ha, lúc này Nỗ Nỗ đã trở lại, hỏi ta: “Niễu Niễu, nàng cười cái gì?”



“Không có việc gì, mới vừa thấy một con chim ngốc rớt từ trên cây xuống.”



“Còn có loại chim ngốc như vậy sao?”



“Đương nhiên, trong rừng thì chim gì cũng có.”



Kẻ ngoài tường có lẽ nghe thấy tiếng của Nỗ Nỗ, không còn phát ra động tĩnh gì, ta kéo tay Nỗ Nỗ tay về phòng ăn cơm.



Về sau có chuyện gì ta đều đi cùng Nỗ Nỗ, không còn dám lang thang một mình nữa.