Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 13 : Mọi chuyện đều có nguyên do

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Lúc ta ăn nhờ ở đậu nhà họ Trình, họ Yến kia cũng có dăm ba lần đến bái phỏng, cơ hồ muốn thỉnh Trình tiên sinh xuất sơn đến nhà làm đại phu riêng cho hắn. Trình tiên sinh đã dùng lời lẽ dịu dàng từ chối, hắn cứ mặt dày mày dạn đến hoài. Ngẫu nhiên gặp được chúng ta, trước mặt Trình tiên sinh hắn vẫn giả bộ nho nhã lễ độ, trừ bỏ cặp mắt láo liên thì không có hành động nào vô lễ. Nỗ Nỗ chăm chăm canh giữ bên người ta, không cho hắn có cơ hội tới gần.



Ta nhờ Trình tiên sinh trước đưa Xuân Hạnh về nhà truyền tin, phái đến vài người hộ tống chúng ta quay về, sau đó an tâm ở tại Trình gia, mỗi ngày truyền thụ tri thức Tây y cho người nhà Trình gia già trẻ lớn bé. Dục Chi vẽ tranh rất giỏi, ta liền chỉ hắn vẽ tranh ảnh giải phẫu cơ thể làm tài liệu dạy học.



Bởi vì dụng cụ hạn chế, ta cũng chỉ có thể nói sơ sơ, vậy mà bọn họ cứ liên tục tán thưởng, nghe như si như túy. Bọn họ cũng có tò mò hỏi qua vì đâu ta biết được những thứ này, ta chỉ nói là từng được cao nhân chỉ điểm, mà cao nhân kia lại yêu cầu giữ bí mật. Bọn họ đều là quân tử, từ đó về sau không hỏi han gì nữa.



Trình tiên sinh cũng rất thức thời, dốc lòng chỉ dẫn cho ta tri thức Trung y. Đáng tiếc từ lúc học đại học ta đã rất kém về dược lý học, tay đổi thân thể cũng chẳng học hành giỏi giang hơn được, cho nên nghe giảng mà cứ mây mù dày đặc, học được nửa buổi liền kiên định từ chối.



Người nhà họ Trình quả thật bậc chính nhân quân tử, họ cảm thấy như vậy đối với ta không công bằng, cứ tìm cách bồi thường. Thịnh tình không thể chối từ, ta liền thỉnh Trình tiên sinh vì Mộ Dung gia nghiên cứu chế tạo thuốc tránh thai, nếu kế hoạc thắt ống dẫn tinh thất bại có thể thay đổi phương án khác.



Những lúc rảnh rỗi, ta cùng Dục Chi chế lại tên cho các loại thuốc bí mật của Trình gia. Tên trước kia rất đơn giản, cái gì mà Trình thị 1 hào hoàn, 2 hào hoàn… Chúng ta căn cứ dược hiệu đổi thành nào là Cứu tâm hoàn, Viên đơn Giọng oanh vàng,…



Theo chỉ dẫn của ta, Trình gia y quán trang bị một bộ dụng cụ giải phẫu, ta lại chỉ cho bọn họ một chút về quan niệm vô trùng, chuẩn bị khẩu trang, mũ, áo giải phẫu ra sao. Ta còn thiết kế một hệ thống chưng cất, nhờ Dục Chi họa bản vẽ, nhờ người mang về xưởng đồ gốm của Mộ dung gia chế tác, về sau có thể dùng để chiết xuất cồn và nước cất.



Có khi gặp được người bệnh thích hợp, ta sẽ làm mẫu cho bọn họ xem vài ca tiểu phẫu, chủ yếu là xử lý cấp cứu các chấn thương bên ngoài.



Tránh gặp phiền toái không cần thiết, thân phận của ta được giữ bí mật, mỗi lần giải phẫu ta đều mặc áo, đeo khẩu trang kỹ càng. Vì thế bên ngoài có nhiều phỏng đoán lẫn tin vịt, có người nói ta là tiên nữ hạ phàm, sùng bái ta; có kẻ nói ta là yêu nghiệt, lo sợ ta. Về phần người nhà họ Trình, đều toàn những kẻ y si, chỉ chuyên tâm nghiên cứu y học, không hề cảm thấy được hành động của ta có chỗ nào kinh thế hãi tục.



Phụ tử Trình tiên sinh nghiên cứu ra một phương pháp châm cứu gây tê để hỗ trợ việc giải phẫu, mặc dù không thể so sánh với thuốc tê của thời hiện đại, nhưng vẫn tạm dùng được. Nỗ Nỗ cũng chỉ thêm cho họ cách điểm huyệt. Mỗi lần giải phẫu thì điểm huyệt bệnh nhân, không cho nhúc nhích, rồi châm cứu gây tê, thêm chút mê dược, trong miệng cho ngậm một khối băng gạc đề phòng bệnh nhân cắn lưỡi, cứ thế là yên tâm mà mổ. Tuy rằng sau phẫu thuật không có thuốc kháng sinh, Trình tiên sinh có thể kê thuốc Đông y thay thế. Chúng ta dùng Đông y và Tây y kết hợp trị liệu thực thành công.



Vài lần ta tiến hành tiểu phẫu, họ Yến cũng đứng bên quan sát. Bình thường chúng ta làm phẫu thuật đều không muốn có người can thiệp, nhưng Trình gia đối với họ Yến cũng có cố kỵ, khuyên can không có hiệu quả đành phải cho hắn mặc áo mổ đứng ngoài quan sát.



Hắn mới đầu cho rằng ta chỉ biết nói càn nói nhảm, không thể làm được. Đợi thấy ta không hề chớp mắt cắt thịt cắt da, còn vững vàng giảng giải cho Trình gia, hắn liền tin tưởng ta quả thực có năng lực cắt cổ người, ánh mắt nhìn ta cũng giảm nhiệt rất nhiều.



Có một lần, có một giang hồ nhân sĩ vì quyết đấu bị thương tìm đến chữa trị, hắn bị đối thủ chém mở ổ bụng, lúc đưa đến đã máu chảy đầm đìa, ruột gan lòi ra cả. Khó gặp được tài liệu giảng dạy “nóng hổi” như thế, ta liền trấn định cầm máu lại, lấy nước muối rửa sạch miệng vết thương và nội tạng, thuận tiện làm luôn một bài giải phẫu hệ thống đường ruột và dạ dày.



Ta xử lý từng đoạn ruột một, vừa không ngừng giảng giải. Ba kẻ y si của Trình gia đứng bên nghe hết sức chăm chú, kẻ đứng xem ở ngoài thì bắt đầu nôn mửa. Trong lúc mổ, bệnh nhân vài lần tỉnh lại, đau quá lại xỉu, huynh đệ của hắn ở bên cạnh uy hiếp bắt ta nhẹ tay lại.



Ta vốn chán ghét mấy kẻ chỉ biết đấu qua đấu lại rỗi hơi như bọn hắn, lúc huynh đệ bị chém trên võ đài sao không thấy ra mặt, lúc này lại dám quấy rối ta giải phẫu, phạm vào tối kỵ của ta. Cho nên ta mạnh tay bốc cả đoạn ruột lôi ra, cả giận nói: “Mẹ nó, các ngươi có bản lĩnh thì nhét vào cho ta xem, muốn nặng muốn nhẹ cứ tùy ý. “



Kẻ đang hôn mê bị ta làm một phát liền giật nảy run rẩy như ếch bị điện giật. Mấy người kia mặt trắng toát, gấp gáp muốn rút đao, Nỗ Nỗ liền đổi sang từ thế nghênh địch. Mấy kẻ lão thành trong đám nhanh chóng ngăn lại, Trình tiên sinh lại ở giữa điều đình, ta mới đáp ứng tiếp tục thao tác, còn dặn Nỗ Nỗ nếu có kẻ nào dám làm ầm nữa liền điểm á huyệt của hắn, lúc này mấy tên đầu bò kia mới im thin thít.



Ta xử lý xong phần ruột, bắt đầu khâu lại. Ta một bên may vá thành thạo, một bên giảng giải đặc điểm kết cấu các tầng tổ chức, sau đó hoàn mỹ khép lại vết thương trên bụng. Trình tiên sinh bôi lên thuốc trị thương đặc chế, băng bó đẹp đẽ, giải phẫu thắng lợi hoàn thành. Huynh đệ của hắn xúm lại giúp đỡ nâng người bệnh, ánh mắt nhìn ta như thấy yêu quái, vô cùng e ngại.


Vừa khóc rống ta vừa bấu chặt lấy tay của Nỗ Nỗ, miệng không ngừng kêu la: “Hu hu… Nỗ Nỗ, nếu ngươi ra đi trước, ta không cần tự tử có được không? Hu hu…”



Nỗ Nỗ đang thương tâm muốn chết, bị ta làm cho kinh ngạc, gật gật đầu lại nhìn ta tiếp tục khóc.



“Hu hu… Ta có đi trước, ngươi cũng không được tự tử, ôi, ta choáng váng quá… ” Ta té xỉu trong lòng Nỗ Nỗ.



Tỉnh lại, thấy Nỗ Nỗ dùng ánh mắt sầu lo nhìn ta, hắn nói cho ta biết, ta lại có thai, bởi vì mấy ngày này quá độ mệt nhọc, có dấu hiệu hư thai, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.



Vì vậy, lễ tang của vợ chồng Thiên Thiên ta cũng không thể tham dự. Như vậy cũng tốt, ta rất sợ hãi những cảnh ly biệt thân nhân, không phải tận mắt nhìn thấy bọn họ bị chôn dưới ba tấc đất, cứ tưởng tượng như họ đang đi du lịch, trong lòng cũng dễ chịu hơn.



Tuy rằng Trình tiên sinh hết mực cam đoan Thiên Thiên ly thế bởi vì cổ hàn khí trong người, không phải do giải phẫu xảy ra vấn đề, ta vẫn vô cùng tự trách bản thân mình.



Thế nên nương đến thăm ta, ta sám hối vô cùng: “Nương, đều là ta không tốt, nếu động tác của ta nhanh hơn, Thiên Thiên sẽ không bị mất máu quá nhiều, có lẽ sẽ không nguy tới tính mạng. “



Nương thở dài: “Nhu Nhu, sao có thể là lỗi của con? Từ trước đến nay đều là mẫu tử đồng táng, lần này hài tử có thể sống sót đã là vạn hạnh trong bất hạnh, đều là nhờ có con. Hiện tại con đang mang thai, ngàn vạn lần không thể suy nghĩ linh tinh, lỡ mà con có chuyện gì, kêu ta, kêu ta làm sao có thể tiếp tục sống? Ô…”



Ta ôm bà cùng khóc, mang thai lần này cảm giác không giống lần trước, ta có một trực giác mãnh liệt đây là con gái. Nhưng mà, cái chết của Thiên Thiên đã làm tiêu tan hết những hoài nghi của ta về số mệnh trời định của nữ nhân Mộ Dung gia, con gái của ta sau này phải làm sao đây?



Từ lúc Thiên Thiên mang thai, cả nhà đã chuẩn bị tâm lý sẵn, cho nên bi thương cũng nhanh chóng vơi đi, cuộc sống vẫn tiếp tục đâu vào đấy.



Bệnh tình của ta chuyển biến tốt đẹp, Trình tiên sinh cũng cáo từ về nhà. Mấy tiểu tử trong nhà đều sớm bị Dục Chi thu phục, một đám cứ lôi kéo hắn gọi “Trình ca ca đừng đi”.



Nương nhìn Dục Chi lại nhìn bụng của ta thở dài: “Đáng tiếc nữ nhân nhà Mộ Dung ta có mệnh khổ, bằng không ta thật muốn chỉ phúc vi hôn gả cho Dục Chi, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn và chúng ta không có duyên vậy.”



Đúng vậy, để lọt tay một hài tử siêu cấp như vậy thật là tiếc muốn chết mà.



Trải qua cái chết của Thiên Thiên, Nỗ Nỗ thấy ta mang thai thì vô cùng sợ hãi, khẩn trương cùng cực, nhãn tình một khắc cũng không chịu rời ta, cứ ngủ đến nửa đêm là tỉnh, rồi nhìn chằm chằm ta đến hừng đông. Hắn không ngừng tự trách, đến cuối cùng ta đành phải giúp hắn phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.



Hắn cứ căng thẳng như vậy, không chừng ta mang thai thêm lần nữa hắn sẽ phát điên mất, để bảo trì hắn có một tinh thần khỏe mạnh, ta đành giúp hắn thắt ống dẫn tinh. Nhưng ta hoài nghi làm giải phẫu là dư thừa, ống dẫn tinh của hắn có xu hướng tự khóa, không cần phẫu thuật qua hai năm cũng tự thắt. Đây có lẽ là nguyên nhân gây nên hiện tượng sinh dục kì quái của nam nhân nhà Mộ Dung.



Ta lo lắng cho Nỗ Nỗ, không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh, bất tri bất giác đã nhanh chóng quên đi cái chết của Thiên Thiên. Những người trong nhà rút kinh nghiệm xương máu, chế định một bộ 《 Giai nhân tuyệt đại kế hoạch 》. Chỉ vì có một hôm ta thuận miệng nói một câu “Nếu ta sinh nữ nhân, nhất định phải đem nàng bồi dưỡng thành kẻ đáng ghét nhất trên đời, để nam nhân không có cách nào ưa thích nàng, xem nàng như thế nào sinh hài tử?” Vài ngày sau, một kế hoạch làm cho người ta không biết nên khóc hay cười liền nóng hổi ra lò.



Ta hưởng ứng kế hoạch đồng thời mài dao soàn soạt, nếu như thật sự sinh nữ nhân, ta nhất định phải giúp nàng tuyệt dục, tuyệt đối không thể thất bại.