Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 3 : Ngọt ngào gia đình

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Lịch sinh hoạt mỗi ngày: (Một canh giờ ngày xưa là bằng hai tiếng đồng hồ)



Giờ mẹo (5:00 – 7:00), thỉnh an cha mẹ chồng, cùng nhau ăn bữa sáng. Đây là thời điểm tập hợp đông đủ nhất của người nhà Mộ Dung, cũng giống lúc trước ta họp giao ban ở bệnh viện. Thông thường, cha chồng sẽ nói dăm ba câu điểm lại sinh hoạt ngày hôm trước, phân phối công việc hôm nay. Sau đó mẹ chồng cho bày món, cả nhà cùng nhau ăn. Ăn xong cha chồng và đại ca đi tính toán sổ sách, xử lý công chuyện của sơn trang, nhị ca đi xem xét sản nghiệp của Mộ Dung gia, chỉ có tên kí sinh trùng ăn bám cha mẹ Nỗ Nỗ là đến tàng thư lâu đọc sách. Còn lại mấy bà cô trong nhà ngồi tám một phen thì quay về khuê phòng tự kỉ.



Giờ Thìn, đến phòng ngủ của Nỗ Nỗ ở tàng thư lâu tìm lại Chu công. Không phải là không dám về phòng, nhưng ta ngại mới ngủ dậy là nằm lăn ra ngáy tiếp thì kì, nên ngủ ở chỗ của Nỗ Nỗ sẽ không bị ai phát giác.



Giờ Tỵ, ngủ đã đời thì ra ngoài đi dạo, nhân tiện củng cố quan hệ xã hội. Sau đó lại trở về tàng thư lâu.



Buổi trưa, ăn cơm trưa. Mộ Dung gia ăn cơm trưa, cơm chiều đều là được hầu hạ đặc biệt đến tận phòng. Lúc đầu là ta ăn với hai em tiểu thiếp, nhưng từ sau khi “bắt” được Nỗ Nỗ, ta liền ăn chung với hắn. Ăn xong rồi sẽ huấn luyện thê nô cho mau tiêu hóa.



Giờ Mùi, ngủ trưa trên giường của Nỗ Nỗ, hiện giờ ta chính là mỹ nữ, bảo đảm ngủ đủ ngủ ngon để dưỡng nhan là rất quan trọng, hơn nữa buổi tối Hồng Liễu cứ ngáy suốt làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của ta, không có nàng ta thì ta lại sợ ma, nên phải chuyên tâm ngủ ngày để bù qua sớt lại.



Giờ Thân, tiếp tục dạy dỗ “cỏ non”.



Giờ Dậu, ăn cơm chiều, ăn xong đi làm bà tám hay ngồi trong phòng đợi mấy bà khác qua tám.



Giờ Tuất, ngủ, đương nhiên bên cạnh phải có người hầu hạ.



Ta tại Mộ Dung sơn trang quả thật rất sung sướng, có Nỗ Nỗ làm tình báo, ta hiểu thấu hết tính nết người nhà Mộ Dung, cũng ngày càng thân cận hơn với bọn họ. Thu Thủy Nhu trước kia là một kẻ trầm mặc kiệm lời, cho nên ta áp dụng chiến thuật “Mưa dầm thấm đất”, mỗi ngày từ từ lại nói nhiều hơn một chút, một tháng sau bọn họ cũng rất tự nhiên tiếp nhận chuyện ta trở nên sáng sủa hoạt bát, còn nói ta ngày càng dễ thương nữa.



Mộ Dung ba ba, cũng chính là cha chồng của ta, tính tình tốt lại còn là một lão soái ca. Mộ Dung đại ca, nhị ca cũng rất tuấn tú, đối xử với ta lịch sự, nhã nhặn. Nhưng để tránh điều tiếng, chúng ta cũng không tiếp xúc nhiều.



Mộ Dung mụ mụ, là một vị quý phu nhân đoan trang mỹ lệ, đối xử với ta vô cùng tốt. Hôm nọ ta đến thỉnh an bà, ăn mặc có phần mỏng manh, ngày đó lại có gió to, mặt mũi thế là lạnh ngắt trắng bệch. Bà lập tức đem ta ôm vào trong ngực, còn phân phó nha hoàn đi tìm quần áo ấm cho ta mặc thêm.



Trước kia khi cha mẹ ta còn sống, tuy rằng ta ở ngoài rất giống con trai, nhưng về đến nhà vẫn là cục cưng được yêu chiều hết mực, cứ hay nhào vào lòng họ làm nũng. Từ khi cha mẹ qua đời, không còn ai ôm ta như vậy nữa, nhớ tới lúc trước ta cô đơn chỉ biết lấy công việc là bạn, ta nhịn không được liền khóc.



Mộ Dung mụ mụ sốt ruột hỏi: “Nhu Nhu, ngươi làm sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu?”



Ta nức nở: “Không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy được nương đối với con tốt quá. Nương, cám ơn người!” Ta ở trong lòng ngực bà, không phải diễn trò, mà chân tâm thực ý kêu bà một tiếng nương.



Mộ Dung mụ mụ yêu thương ôm chặt ta, “Hài tử ngoan, ngươi đã phải chịu khổ làm dâu nhà của chúng ta, nương phải cám ơn con mới đúng.”




Không có cách nào khác, chúng ta đành phải lội bộ về nhà, lúc ngồi xe không cảm thấy được là bao xa, đi bộ lại thấy sao mà đường dài quá vậy?



Đi rồi một hồi chân ta đau, thân thể này đẹp thì có đẹp, cũng không phải như ta lúc trước. Vậy là Nỗ Nỗ cõng ta đi tiếp. Ta nhớ tới cha mình, lúc trước ta đi đường mệt mỏi, ba ba cũng cõng ta trên lưng. Lưng của Nỗ Nỗ tuy rằng không to bằng ba ba, nhưng cũng ấm áp như vậy. Ta lại nghĩ tới khi cha mẹ qua đời, lo xong đám tang ta một người cô đơn tiêu sái trên đường, nghĩ đến trong nhà chỉ còn có ta và cái bóng thì lòng bàng hoàng hụt hẫng. Hiện tại rốt cục lại có người quan tâm ta, ta dựa trên lưng Nỗ Nỗ, tuy rằng chung quanh cây cối um tùm, ta cũng rất an tâm.



Ánh trăng lộ ra phía trước, có lẽ là ánh trăng thật đẹp, dọa bạo long chạy mất, ta ôm cổ Nỗ Nỗ cổ, nũng nịu: “Nỗ Nỗ, ta ca hát cho ngươi nghe nha.”



Ta hát hết 《 Nửa vầng trăng lên 》lại đến 《 Ánh trăng đại biểu lòng ta 》, lại đến《 Ánh trăng gây họa 》, ta cứ hát mãi hát mãi, đem hết những khúc hát về trăng mình thuộc ra mà hát. Thân thể này có xướng âm rất đẹp, mà ta đêm nay cảm tình thực sự dư thừa, hát đến tâm tình rạng rỡ, chính mình nghe được còn bị cảm động.



Nỗ Nỗ vẫn vững vàng cõng ta đi tới, im lặng lắng nghe, đến khi có người tìm thấy chúng ta, có thể ngồi xe ngựa về nhà. Ở trên xe ngựa, Nỗ Nỗ cẩn trọng hỏi: “Niễu Niễu, về sau ngươi có thể ca hát cho ta nghe nữa không?”



Ta hỏi lại: “Ngươi muốn nghe nữa sao?”



Hắn thẹn thùng gật gật đầu, “Ừ, ngươi hát rất hay!”



“Được, ngươi cõng ta, ta sẽ hát cho ngươi nghe.”



Về tới nhà, nương cho rằng chúng ta đã bị lạc đường, vô cùng lo lắng, vừa nhìn thấy chúng ta liền mắng cho một hồi.



Yêu cho roi cho vọt. Dù nương đối với ta hết lòng sủng ái, ta vẫn cảm thấy không thật, chỉ sợ bà bởi vì áy náy và muốn bồi thường mà khoản đãi mình nồng hậu. Đến lúc này bị mắng nhiếc, ta rốt cục khẳng định mình đã có một gia đình, dẫu bị trách cứ, ta lại thấy tâm tình yên ổn vô cùng.



Mắng xong, nương lại đau lòng chúng ta phải đi bộ xa như thế, hỏi ta sao không mướn xe mà về. Ta thật ra có nghĩ tới việc đi nhờ xe, nhưng còn mướn xe, hoàn toàn không nghĩ ra. Ta nhìn về phía Nỗ Nỗ, một mảnh mờ mịt, không cần phải nói, cái tên đần độn này khẳng định là không có chút vốn sống nào. Nhưng mà, nếu đã mướn xe thì hóa ra đêm nay sẽ chẳng ‘khác biệt’ như vậy rồi?!



Đôi khi, có chút sai lầm lại có thể sinh ra kết quả tốt đẹp, rất nhiều phát minh khoa học chính là từ sai lầm mà có được. Buổi tốt hôm nay có đẹp hay không, ánh trăng đều biết.



Từ sau chuyện lạc đường, chúng ta bị cấm túc. Thái độ của Nỗ Nỗ đối với ta có chút thay đổi, trước kia ta nô dịch hắn, hắn chỉ có một bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, hiện tại đã có vẻ cam nguyện hơn. Chẳng lẽ sức mạnh của âm nhạc thực sự lớn như vậy? Ta từ đó càng ca hát nhiều hơn cho hắn nghe, đương nhiên mỗi lần bắt hắn cõng trên lưng mới hát. Giáo dục tiểu hài tử nhất định phải nói được thì làm được, bằng không về sau hắn sẽ không tin tưởng lời ngươi nói nữa.



Hắn cõng ta ở trong phòng xoay quanh, trên lầu xuống dưới lầu, rồi lại dưới lầu lên đến trên lầu. Ta rốt cục không có thể tạo cho hắn có phản xạ có điều kiện, bởi vì ta mải mê ca hát quên luôn thể hiện tính cách bạo long.



Hắn đối ta không như còn sợ hãi như trước, cùng ta nói chuyện khi cũng sẽ không động một tí liền nói lắp mặt đỏ. Bởi vì lúc trước giáo dục cũng có chút thành công, tính cách thê nô đã ăn sâu vào xương máu, cho nên hắn vẫn là rất nghe lời, ta cũng không cần cố sức hù dọa làm chi.