Nha! Có Bầu Rồi!
Chương 10 : Cậu sợ tôi?
Ngày đăng: 00:55 22/04/20
Cố Dương gõ tốt đơn từ chức, nhìn thời gian đã hơn mười giờ, hắn đoán tổng giám hẳn là đã tới, liền đem đơn từ chức in ra, cầm trong tay đi đến phòng làm việc của tổng giám.
Tổng giám bộ phận quảng cáo tiêu thụ của bọn họ không có ngồi chung một phòng làm việc lớn với họ, mà là có một phòng làm việc nhỏ đơn độc nằm ở cuối hành lang, bên kia còn có phòng họp cùng với phòng lão tổng, tổng giám tài vụ, bộ kế hoạch, bộ thị trường cùng vài phòng làm việc của khâu lãnh đạo.
Cố Dương cũng không biết trong phòng làm việc của tổng giám có người, giống như trước đây, hắn gõ cửa tượng trưng một cái liền đẩy cửa tiến vào, kết quả sau khi tiến vào phát hiện bên trong có bảy tám người, tựa hồ đang thương thảo cái gì, nghe tiếng mở cửa đều nhất trí quay đầu nhìn hắn.Chíu chíu chíu vài đạo ánh mắt bắn tới, Cố Dương có chút ngượng ngùng, vội vàng muốn lui ra ngoài: “Xin lỗi, đã làm phiền.”
Vừa rồi hắn chỉ là tùy tiện lia nhanh hai mắt, phát hiện vài gương mặt lớn, trong lòng không khỏi nói thầm: Thật chẳng lẽ có tập đoàn lớn thu mua công ty bọn họ?
“Cố Dương!” Thình lình bị gọi lại, Cố Dương ngẩn người, liền nghe tổng giám bọn hắn mở miệng cười, “Ngươi tới vừa đúng lúc, ngồi xuống cùng một chỗ trò chuyện.”
Ách… đây là cái tình huống gì?
Cố Dương tạm thời không phân tích ra được nguyên nhân, nhưng cũng biết ở trước mặt nhiều người như vậy hắn không thích hợp nói chuyện từ chức, đơn từ chức siết chặt trong tay không khỏi buông lỏng, nghiêng người sang che tờ đơn đi.
Người trong phòng làm việc cũng không có chú ý đến cử chỉ mờ ám của hắn, chỉ ngoại trừ Lôi Nghị người đứng gần hắn nhất.
Không sai, chính là Lôi Nghị.
Từ một khắc lúc Cố Dương đẩy cửa vào kia hắn liền nhận ra người kia là người ngày hôm qua hắn tông vào đuôi xe, cũng là người hắn liên tiếp gặp phải ở trong toilet nhà hàng Đỉnh Phong, ở bàn ăn và bãi đỗ xe…
Không nghĩ tới hắn dĩ nhiên là người của công ty này, khóe miệng Lôi Nghị khẽ nhếch lên một nụ cười thật nhạt
Cố Dương?
Có chút hứng thú.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của y đọng lại ở khóe miệng, mới vừa rồi hành động giấu đồ mờ ám của Cố Dương rơi vào trong mắt hắn, Lôi Nghị không chỉ có thể nhìn thấy động tác nhỏ này của Cố Dương, càng nhìn thấy bốn chữ “Đơn xin từ chức” trên tờ giấy…
Cố Dương không biết chính xác là y có ý gì, nhưng hắn cũng không muốn ở trong phòng làm việc lâu, hàn huyên hai câu một chút liền lui ra ngoài: “Ông chủ các ngươi tiếp tục trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.”
“Ừ”. Lão tổng công ty Tần Thiểu Trạch nhàn nhạt gật đầu, đợi Cố Dương đi ra ngoài đóng kỹ cửa phòng, anh ta mới quay đầu nhìn về phía Lôi Nghị, nhíu mày, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc, “Quen biết?”
Anh ta cùng Lôi Nghị là bạn bè, anh ta biết rất rõ ngày hôm nay Lôi Nghị là lần đầu tiên tới chỗ này của anh ta, vậy mà cùng nhân viên bọn họ quen biết?
“Gặp qua vài lần đi…” Lôi Nghị không có giải thích nhiều, hiện tại trong đầu y còn đang suy nghĩ phản ứng của chính mình vừa rồi khi nhìn thấy Cố Dương cầm đơn từ chức và phản ứng của cậu ấy khi nhìn thấy mình.
Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy có vài phần khó chịu.
Không có lý do gì mà vẫn khó chịu.
Lúc Cố Dương trở lại phòng làm việc của mình còn không có thong thả lại sức, hắn cùng vị kia duyên phận cũng quá nhiều đi, gần nhất là hai ngày nay số lần gặp nhau không thể không nói là càng ngày thường xuyên.
Đơn từ chức trong tay bị bóp đến thay đổi hình dạng, Cố Dương thở dài, tổng giám tiêu thụ a… Chậc chậc, thật sự là đáng tiếc ni.
Nghĩ đến câu nói của người đàn ông kia, Cố Dương bĩu môi, sợ y? Thiết… Hắn chỉ là không muốn gây thêm chuyện mà thôi.
Nếu như thật sự đem chuyện chính mình mang thai nói cho người đàn ông kia, y có thể phụ trách sao? Y không cho là mình trèo cao mới là lạ… (em đã hiểu lầm ck e nghiêm trọng rồi, người ta rõ ràng là…) (…cầu trèo:v, nhân tiện thiết nghĩa là chém nha:v)
Cho nên vẫn là chính mình chủ động từ chức thật vui vẻ! Dù sao hắn vốn là dự định từ chức, cùng người nọ cũng không quan hệ.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách a!
Lúc này, Cố Dương hiện tại còn không biết con đường từ chức của hắn có bao nhiêu khó đi.