Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 46 : Bánh bao chào đời

Ngày đăng: 00:55 22/04/20


Cố Dương từ chức ở nhà an tâm chờ sinh cũng đã hơn một tháng, trước đó còn tốt, bởi vì buổi tối hắn phải chuẩn bị cơm tối cho hai người, cho nên để Lôi Nghị không phải bị tay nghề nấu nướng không được tốt lắm của hắn tàn phá, mỗi ngày Cố Dương đều nghiên cứu sách dậy nấu ăn một chút, mua chút thức ăn làm chút cơm, ngày trôi qua không tính là quá phong phú nhưng tuyệt đối cũng không được gọi không có việc gì.



Thế nhưng mấy ngày gần đây không được, Lôi Nghị bắt đầu không cho hắn nấu cơm, ngay cả đi siêu thị cũng phải chờ Lôi Nghị sau khi về nhà mới cho phép đi, đương nhiên vẫn là Lôi Nghị đi cùng.



Dần dần, Cố Dương nghĩ có chút buồn chán.



Đọc sách đi, Lôi Nghị nói hại mắt, không bằng nghỉ ngơi thật tốt ni.



Chơi trò chơi máy vi tính đi, Lôi Nghị nói có phóng xạ, vẫn là đi bộ trong phòng đi.



Về phần chơi điện thoại di động… Lần này không cần Lôi Nghị nói, Cố Dương tự mình cảm thấy không có thú vị, vừa hại mắt lại có phóng xạ, tuy rằng không nhiều, nhưng vốn là hắn cũng không nhiệt tình chơi điện thoại di động, cho nên cũng pass qua cái hoạt động tiêu khiển này.



Làm cái gì đây?



Sau khi Cố Dương đi bộ hết vài vòng, ngã xuống trên giường, bất đắc dĩ thở dài.



Thực sự nghĩ không ra làm cái gì, thật nhàm chán a thật nhàm chán.



Buổi tối Lôi Nghị trở về rất sớm, vừa vào cửa, Cố Dương liền vui vẻ nghênh đón: “Đại Lôi, anh đã về rồi!”



Lôi Nghị buồn cười, này là buồn chán thành cái dạng gì, nhìn thấy chính mình trở về đều hưng phấn như thế này.



“Lại mua cái gì rồi?” Cố Dương tò mò nhìn mấy cái túi Lôi Nghị đang cầm trong tay.



Trên đường Lôi Nghị tan ca liền mua mấy bộ quần áo cho Cố Dương, còn có một túi quả hạch lớn.



“Ừ, biết em buồn chán, lột cái này ăn đi.” Lần này Lôi Nghị mua đều là có vỏ, không có mua loại hạch quả đóng gói tiện cho người lười lột vỏ ăn.



Cố Dương: “….”



Được rồi, xem ra mấy ngày sắp tới hắn có thể nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đem quả hạch lột vỏ hoặc là đập vỏ, phân loại mà để trong mấy cái lọ chân không nhỏ cất giữ.



Ngô, cái ‘vận động’ này xem ra có thể duy trì liên tục mấy ngày.
Hôm nay ngày mồng tám tháng chạp, người một nhà ngay cả Trình Minh cùng uống qua cháo bát bửu, nói vài câu chuyện phiếm, cha mẹ Lôi vội đuổi Cố Dương cùng Lôi Nghị đi về nghỉ.



Trình Minh cũng chuẩn bị đi chợp mắt một hồi, kết quả còn chưa tới phòng mình chợt nghe thấy thanh âm của Lôi Nghị: “Lão tam, mau tới đây!”



Nguyên lai mới từ cửa nhà đối diện trở lại nhà mình, Cố Dương đã cảm thấy khó chịu, bụng trĩu xuống đau đớn, vật trong bụng trở mình quấy nhiễu đến lợi hại.



Chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng đỡ cánh tay Lôi Nghị, run giọng nói: “Đại Lôi…. Tôi đau bụng…”



Lôi Nghị vội cất giọng kêu Trình Minh, sau đó đỡ Cố Dương trở về nhà, trong lúc đó, Cố Dương dừng nhiều lần, bị một trận tiếp một trận đau đớn trong bụng dày vò ra một thân mồ hôi.



Thì ra, sanh con sẽ đau nhức như thế…



Động tác của Trình Minh rất nhanh, cầm các loại dụng cụ thiết bị tới, ba mẹ Lôi cũng khẩn trương theo đến, nhưng Lôi Nghị không để cho bọn họ vào phòng, để cho bọn họ chờ ở phòng khách, quá nhiều người y sợ Cố Dương sẽ xấu hổ.



Bất quá điểm này trái lại Lôi Nghị suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại Cố Dương đang bị đau đớn khổ sở, thế nào vẫn sẽ nghĩ đến cái gì xấu hổ hay không xấu hổ….



Lúc đầu Cố Dương còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng càng về sau thực sự nhịn không được, thanh âm rên rỉ từ trong miệng tràn ra, móng tay đem cánh tay Lôi Nghị cào ra vài đường vết máu.



Lâm Mục du lịch trở về, sẽ đến nhà Cố Dương thăm Cố Dương trước tiên, kết quả vừa đến cửa chỉ thấy ba mẹ Lôi khẩn trương đảo quanh phòng, mà phòng ngủ truyền đến tiếng kêu rên thống khổ.



Đây là muốn sinh?!



Lâm Mục nhìn cửa hai bên hành lang đều mở rộng, thở dài, phỏng chừng tới quá đột nhiên, làm cho mọi người khẩn trương đến như vậy rồi.



Cậu vào cửa, ba mẹ Lôi cũng không phát hiện.



Lâm Mục cũng không phát ra tiếng, liền an tĩnh ở trong phòng khách chờ.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Dương chưa từng nghĩ thời gian trôi qua dài như vậy, Lôi Nghị vẫn bồi ở bên cạnh hắn, không ngừng mà an ủi hắn cổ vũ hắn, nhiều lần Cố Dương đều muốn buông tha, nhưng nhờ Lôi Nghị cổ vũ liền cắn răng chống đỡ trở lại.



Rốt cuộc, trải qua hơn ba giờ dày vò, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng bé con khóc.