Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 71 : Anh hai?

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Tuy rằng chuyến du lịch mau chóng kết thúc, thế nhưng đối với mọi người mà nói, cũng chơi đã rồi, huống chi, bây giờ quan trọng nhất với bọn họ cũng không phải là chuyện du lịch, mà là một sinh mệnh mới đến.



Cố Dương được trở thành vật trọng điểm mà mọi người trong nhà giám hộ, thậm chí còn được cưng chiều hơn cả Thiên Thiên.



Cố Dương cũng từ chức lần thứ hai, an tâm ở nhà dưỡng thai.



Trình Minh tự nhiên vẫn là bác sĩ phụ trách cho Cố Dương.



Khám cho hắn, liệt kê các việc cần chú ý, tất cả đều chăm chú đến cực điểm.



Ba tháng đầu Cố Dương thật sự chịu khổ khá nhiều, nhưng theo đề nghị của Trình Minh, Lôi Nghị điều chỉnh thực đơn cho hắn coi như không tệ, hắn miễn cưỡng khắc phục được trạng thái khó chịu trong người, từ từ có khẩu vị.



Hơn nữa hai người mẹ cũng đều nghĩ mọi cách làm món ngon cho hắn ăn, Cố Dương lại nhanh chóng khỏe mạnh, có tinh thần.



Vui vẻ nhất vẫn là Thiên Thiên.



Tâm tư của đứa trẻ là tinh tế mẫn cảm nhất, trong khoảng thời gian này sự quan tâm săn sóc che chở của cả nhà với Cố Dương nhóc đều thấy được hết, tuy rằng nhóc không hiểu rõ lắm, những người lớn cũng không có giải thích rõ với nhóc Cố Dương xảy ra chuyện gì, nhưng trong khoảng thời gian này nhóc vẫn thật ngoan ngoãn, sự nghịch ngợm phá phách ngày thường cũng thu liễm rất nhiều, thường thường chạy tới bên người Cố Dương, dính lấy hắn.



Sau đó Cố Dương thầm nghĩ, nhóc con kia có thể nghĩ là mình bị bệnh cho nên mới phải được nhiều người trong nhà chăm sóc đặc biệt, cho nên liền biểu hiện đặc biệt nhu thuận hiểu chuyện?



Bây giờ bản thân đã khôi phục bình thường, ăn uống hoạt động đều hăng hái hơn mấy tháng trước, nhóc con kia là cảm thấy bị bỏ rơi, cho nên mới hoàn toàn vui vẻ nhảy nhót trở lại.



Không nghĩ đến… Nhóc quậy này cũng có thể nhạy cảm như vậy.



Cố Dương cảm động đồng thời lại có chút đau lòng, vì vậy đem bạn nhỏ Cố Dung Thiên bế lên.



“Ba ba, ba đã khỏe rồi sao?” Lúc thức dậy thì được ôm, nhóc con kia còn có chút lo lắng, ôm cổ của Cố Dương không dám lộn xộn thấp thỏm hỏi.




May mà thời gian nhóc không muốn phối hợp khá ít, phần lớn thời gian nhóc vẫn rất hiểu chuyện, rất nghe lời, đồ chơi của nhóc lại nhiều, người lớn trong nhà giáo dục cũng không tệ, cho nên dù đưa cho người khác cũng sẽ không khó chịu.



Chỉ bất quá, loại chuyện này ít nhiều gì cũng để lại trong tâm hồn yếu ớt của nhóc con kia một chút vết thương như thế? Vẫn là bóng ma? Nhóc nói nhóc không thích em trai em gái.



Lôi Nghị thật sự phiền não, vậy bây giờ phải làm sao đây?



“Nếu như bọn nó không ầm ĩ không ồn ào, không đoạt đồ chơi của con thì sao?”



“Vậy cũng không thích.” Thiên Thiên cố chấp kiên trì giữ đáp án của mình.



Lôi Nghị quay đầu liếc mắt nhìn Cố Dương, Cố Dương đang nghe lén đến là vui vẻ, hiển nhiên không có đem những lời nhóc con kia nói coi ra gì.



Cũng không lo lắng chuyện bảo bối lớn không thích bảo bối nhỏ.



Chờ bé con thực sự ra đời, nhóc con này chắc chắn sẽ không thể không thích.



Lôi Nghị không dám thử dò xét chuyện con trai lớn nói về bảo bối nhỏ nữa, chỉ là bắt đầu âm thầm lặng lẽ thay đổi cách giáo dục theo hướng khác.



Ví dụ như lúc xem TV sẽ tìm tiết mục có trẻ nhỏ, kiểu trẻ em nhu thuận nghe lời, để cho con trai lớn xem, thời điểm bọn nhỏ có nghe lời.



Ví dụ như sẽ mua càng nhiều đồ chơi trở về để lấy lòng con trai lớn.



Lại ví dụ như, sẽ dán một số bức tranh trẻ con này nọ ở nhà, để cho nhóc con kia xem…



Cố Dương lại không có nhiều tâm tư tính toán như vậy, ltrực tiếp nói rõ ràng với con trai — trong bụng ba ba có một bé con, sau một khoảng thời gian nữa bé sẽ ra ngoài gọi con là anh hai.