Nhà Có Chính Thê

Chương 112 : Vạch trần giả bộ say

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


Nửa giờ sau Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành  cũng đến. Trương Thanh lúc đó đã tỉnh lại, Trương Thị mang oán khí tuy nhiên vẫn làm cơm trưa, chỉ là không có tâm tư  nấu ăn, Trương Quốc Phú âm thầm chạy đi mua món om, thịt bò, vịt muối, món trộn với thức ăn lạnh, đậu phộng, liên tiếp mua hẳn mấy loại.



Thừa dịp Trương Thị ở trong phòng bếp, Quách Tĩnh Tĩnh bực bội không lên tiếng gạt đi tóc của Trương Thanh, nhìn cái vết sưng lớn kia tận mấy lần, Trương Thanh kéo tay cậu qua không cho cậu nhìn nữa.



"Được rồi A Tĩnh, ba không có sao, đừng nhìn nữa mà, qua hai ngày liền biến mất thôi."



Quách Tĩnh Tĩnh không tin y, quay đầu hỏi  Vương Giang Dân bên cạnh: "Chú, có cần phải đưa ba con đi tới bệnh viện kiểm tra không chú?"



"Không cần không cần, không phải đoạn thời gian trước mới vừa đi hả? Cũng không thể một tháng đi bảy tám lần chứ? Con cũng thế, đừng hở tí là lại chạy tới bệnh viện, con bây giờ..." Trương Thanh vốn là muốn nói con bây giờ đang mang bầu, ít đi chỗ này chỗ nọ càng ít càng tốt, nghĩ đến Vương Giang Dân còn ở ngồi bên cạnh  liền sửa lại, "Không thích hợp để đi đâu, xui xẻo lắm."



Vương Giang Dân không còn cách nào cười một tiếng: "Anh Thanh, theo cách nói của anh thì chắc bác sĩ bọn em ngày ngày đều sống trong vận xui mất."



Trương Thanh vội vàng nói: "Không phải, tôi không phải có ý đó, A Dân cậu đừng hiểu lầm."



Vương Giang Dân nhìn y cười ôn nhu: "Em biết mà anh, chỉ đùa chút với anh thôi. Tĩnh Tĩnh cũng đừng quá khẩn trương, ba con không có chuyện gì, mấy ngày nay chú sẽ  quan sát nhiều một chút, có chuyện sẽ lập tức đưa anh Thanh đi bệnh viện ngay."



"Cháu cảm ơn."



Quách Tĩnh Tĩnh tâm tư đều đặt ở trên người Trương Thanh nên cũng không có nghe ra lời này có chỗ nào không đúng, mà Hạ Phạm Hành đang ngồi uống trà một bên lại ngẩng đầu lên nhíu mày. Hình như chuyện đưa cha đi bệnh viện là nghĩa vụ của con trai chứ nhỉ? Vương Giang Dân này đúng thật là quá tích cực đi.



Quách Tĩnh Tĩnh bên này lại muốn gạt tóc Trương Thanh đi xem thế nào, Hạ Phạm Hành thấy bóng Trương Thị từ phòng bếp đi ra, lên tiếng nhắc nhở: "A Tĩnh."



Quách Tĩnh Tĩnh nghi ngờ quay đầu nhìn lại, mắt thấy  Trương Thị đi ra, vội vàng thu tay về, thối lui tới bên người Hạ Phạm Hành.



Trương Thị nặn ra một nụ cười nói với Hạ Phạm Hành: "Hạ tiên sinh, Giang Dân, nhà cũng không có món gì cả, đừng chê nhé."



Vương Giang Dân nói một câu: "Không sao đâu bác ạ."
Quách Tĩnh Tĩnh vốn muốn giúp Trương Thị rửa chén nhưng Trương Thị ngăn không cho làm, Trương Thanh vào phòng bếp dựa vào lò bếp bên cạnh nói chuyện với bà.



Hạ Phạm Hành ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cảm giác có một đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình.



Hạ Phạm Hành mở mắt ra, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi bên cạnh hắn, chớp mắt nhìn hắn.



Hạ Phạm Hành cười một tiếng, ôn nhu hỏi: "Sao thế em?"



Quách Tĩnh Tĩnh mím môi kêu một tiếng: "Hạ tiên sinh."



Hạ Phạm Hành nhíu mày, làm sao ngay cả cách xưng hô cũng đổi rồi?



Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng rất không cao hứng, cắn răng hỏi: "Lúc trước là ai chỉ uống có mấy lon bia mà ở đó giả bộ say không mở được xe?"



Hạ Phạm Hành không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh có trí nhớ tốt như vậy, chuyện đã qua lâu rồi, hai người bọn họ cũng đã ở bên nhau mà Quách Tĩnh Tĩnh còn băn khoăn chuyện này. Hạ Phạm Hành cười có chút vô lại, xích lại gần mặt Quách Tĩnh Tĩnh nói: "A Tĩnh, anh say thật mà."



Quách Tĩnh Tĩnh rõ ràng không tin.



"Thật đó..."



Hạ Phạm Hành vừa nói, môi càng gần kề với Quách Tĩnh Tĩnh.



__________________________



Lời của editor: không hiểu sao một tiếng "Hạ tiên sinh" của Tĩnh Tĩnh tui lại thấy có chút tình thú khi gì đó....