Nhà Có Chính Thê
Chương 114 : Giang Dân bày tỏ
Ngày đăng: 18:29 30/04/20
Trương Thanh vô tri vô giác đi trên đường, cả người như mất hồn mất vía. Thời điểm Vương Giang Dân lái xe đi ngang qua bên người Trương Thanh, bấm còi mấy hồi nhưng Trương Thanh đều không đáp lại, cứ như vậy cúi đầu, vô định bước đi về phía trước.
Vương Giang Dân đạp cần ga, xe dừng ở bên người Trương Thanh, đưa đầu ra lớn tiếng kêu một câu: "Anh Thanh!"
Trương Thanh lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Vương Giang Dân. Vương Giang Dân bị sắc mặt xanh nhợt u tối của y dọa sợ, vội vàng từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh.
"Sao thế? Anh Thanh, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Trương Thanh ngẩng đầu nhìn Vương Giang Dân, trong mắt cũng không có tiêu cự, nhìn Vương Giang Dân mờ mịt kêu: "A Tĩnh... A Tĩnh..."
Vương Giang Dân thấy y tinh thần không tốt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Anh Thanh, lên xe trước đi, em đưa đưa trở về, gọi điện cho A Tĩnh."
Vương Giang Dân đỡ Trương Thanh lên xe, một đường tăng tốc độ lái về ngôi nhà gạch đỏ, đỡ y ngồi xuống trên ghế sofa, Vương Giang Dân lại đi tới phòng bếp rót ly nước cho Trương Thanh, trong lúc vô tình liếc qua ba cái chén trên bếp, dưới chân hơi dừng một chút, lúc này mới ra khỏi phòng bếp.
"Anh Thanh, tới, uống ly nước nóng trước đi, em gọi điện cho A Tĩnh."
Trương Thanh không có phản ứng gì, Vương Giang Dân đỡ tay y, đem ly nước nhét vào trong tay y. Nước rất ấm áp, Trương Thanh cúi đầu nhìn một chút, lại nhìn Vương Giang Dân, giật giật môi nói một tiếng: "Cám ơn."
Vương Giang Dân cầm điện thoại di động, cười lắc đầu, điện thoại vang lên chừng mấy tiếng, lại không có người tiếp.
"Tĩnh Tĩnh có thể là đang dạy học, điện thoại di động không có ai nghe, chờ lát nữa ta gọi lại đi."
"Không cần đâu." Trương Thanh lộ ra một nụ cười tái nhợt, "Tôi cũng không có chuyện gì tìm nó, vẫn là để cho nó an tâm dạy học đi."
Vương Giang Dân mím môi, nghiêm mặt nói: "Anh Thanh, có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?"
"Không có..."
Trương Thanh nói xong mới phát hiện mình trả lời quá nhanh, ánh mắt Vương Giang Dân nhìn chằm chằm vào y, nụ cười trên mặt Trương Thanh cứng đờ, dời mắt đi chỗ khác, giơ lên ly nước làm bộ uống nước.
Vương Giang Dân cũng không buông tha, anh đi tới bên người Trương Thanh ngồi xuống, nói: "Anh Thanh, không cần cái gì cũng giấu ở trong lòng, có cái gì thì anh có thể nói với em mà, coi như chỉ là bạn bè tâm sự tán gẫu với nhau đôi câu, cũng rất bình thường mà không phải sao?"
Trương Thanh vểnh môi, vẫn không nói chuyện.
"Anh Thanh, " Vương Giang Dân hít một hơi thật sâu, "Anh có biết hay không, có lúc anh quá lệ thuộc vào Tĩnh Tĩnh. Anh là ba nó không sai, nhưng mà giữa anh và Tĩnh Tĩnh thì ngược lại, chính anh lại cần thằng bé nhiều hơn thằng bé cần anh."
"Nó cũng cần tôi, " Trương Thanh phản bác, "Tôi là ba nó, nó cũng cần tôi."
"Nhưng nó trưởng thành rồi thì sẽ gặp được người nó thích, sẽ cùng người khác xây dựng một gia đình, cũng sẽ có đứa con thuộc về mình, đến lúc đó, dù nó có đối xử tốt với anh đến thế nào đi nữa thì sẽ có ngày có lòng nhưng không đủ lực."
Vương Giang Dân nói vẫn chỉ là sau này, nhưng mà anh không biết, Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ đã có con cùng người yêu rồi, những lời này của anh không nghi ngờ đả kích Trương Thanh vô cùng lớn, ánh mắt Trương Thanh đỏ ửng.
Trương Thanh từ trên xe bước xuống, cửa trường học bị khóa, còn phải qua một hồi nữa mới tan học, cửa trường học vào lúc này bị vây quanh bởi không ít học sinh, Trương Thanh muốn đi vào trong cũng không đi nổi. Y rướn cổ lên nhìn quanh, gọi điện cho Quách Tĩnh Tĩnh lại không có người tiếp.
Quách Tử Chương tới đón Quách Tiểu Niên. Vết thương của anh đã khỏi hết rồi, phía trên cũng gọi điện cho anh mấy lần, hỏi anh lúc nào có thể về đơn vị. Anh từ trước tới giờ luôn tích cực giờ lại do dự, thậm chí dùng hết khả năng đẩy thời gian lâu một tí, làm cho lãnh đạo ra sức tra hỏi có phải đang yêu đương hay không.
Quách Tử Chương muốn nói: Tôi con mẹ nó không phải yêu, là đang vạch trần bí mật lớn về thân thế!
Anh muốn đi tìm Trương Thanh nhưng lại không có cớ, Trương Thanh đối với anh hết sức lãnh đạm, làm cho anh cảm thấy hết sức phiền não.
Tới đón Quách Tiểu Niên là anh chủ động nói với Quách Tử Hoa. Anh nghĩ có thể thông qua việc xuống tay với Quách Tiểu Niên, tỷ như phụng bồi "cháu làm loạn muốn phải xuống thôn quê du ngoạn" các loại...
Sự thật chứng minh, Quách Tiểu Niên đúng là một tiểu Phúc tinh. Xe Quách Tử Chương vừa mới tới cửa trường học, ngay tại phía ngoài cửa trường đã nhìn thấy một bóng người đang tìm kiếm chung quanh, người nọ không phải Trương Thanh thì là ai?
"Ha!" Quách Tử Chương đang muốn xúc động về duyên phận đột nhiên tới thì liền bị bàn tay dính dầy máu của Trương Thanh dọa cho sợ hết hồn.
Quách Tử Chương mở cửa xe, bước nhanh đi tới chỗ Trương Thanh, bắt lấy tay Trương Thanh.
"Chú Trương? Tay ngài..."
Quách Tử Chương là ai? Vết thương làm sao nhìn một cái là biết. Vị trí này ngoài bản thân ra thì không ai làm ra được, sắc mặt Quách Tử Chương trở nên hơi ám trầm.
Trương Thanh hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp Quách Tử Chương, lúc tay bị người bắt được theo bản năng giãy giụa, y vừa mới dùng một chút lực thì máu tươi vừa mới ngừng lại bắt đầu chảy ra.
"Quách... Quách tiên sinh..."
Quách Tử Chương mím môi, nói: "Cháu trước tiên đưa ngài đi bệnh viện."
"Không cần." Trương Thanh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Ta không có chuyện gì."
Y thử muốn rút tay về, nhưng Quách Tử Chương không thả, nghiêm túc cực kỳ giống người trong trí nhớ. Trương Thanh trong nháy mắt có chút bối rối.
"Cháu đưa ngài đi bệnh viện." Giọng Quách Tử Chương hết sức kiên quyết.
"Không."
"Ngài chắc không hy vọng Quách Tĩnh Tĩnh thấy bộ dáng này của mình chứ?"
Trương Thanh lời còn chưa dứt, Quách Tử Chương liền lên tiếng cắt đứt y, hiển nhiên, Quách Tĩnh Tĩnh chính là điểm yếu chí mạng của Trương Thanh, anh vừa nói như vậy Trương Thanh ngay cả giãy giụa cũng ngừng lại.
"Chú Trương, trước đi bệnh viện xử lí vết thương một chút đi"
Quách Tử Chương mềm mỏng nói, Trương Thanh nhìn anh, cuối cùng chậm rãi gật đầu một cái.