Nhà Có Chính Thê
Chương 119 : Phản công một chút
Ngày đăng: 18:29 30/04/20
Sau khi cùng con trai tán gẫu, tâm tình Trương Thanh rõ ràng đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn hơi dính người. Quách Tĩnh Tĩnh buổi sáng nấu cháo, hy đứng bên cạnh phụng bồi, Quách Tĩnh Tĩnh đi tới hậu viện lùa gà ra khỏi chuồng, y ngồi xổm nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Quách Tĩnh Tĩnh tất cả đều chiều theo y, trừ không để cho y làm việc ra,y thích làm gì cũng theo ý y.
"Chú Trương, buổi sáng tốt lành."
Hạ Phạm Hành đứng dậy, chào hỏi Trương Thanh một tiếng. Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu sang nhìn hắn, Hạ Phạm Hành khẽ cười với cậu, Quách Tĩnh Tĩnh lúc quay đầu lại hai tai hơi hơi đỏ.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, đi tới, cũng không ngại chuồng gà có mùi, thấp giọng hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Đang làm gì thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xổm ở chỗ ổ gà móc móc, lúc rút tay ra, trong lòng bàn tay có một quả trứng gà, phía trên còn dính một cây lông gà, nhìn phá lệ tươi mới.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, nhận lấy trứng gà, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao mà vẫn còn ấm thế?
"Hẳn là mới vừa sinh không lâu."
"Sinh?" Biểu tình Hạ Phạm Hành có chút đặc sắc, trong lúc nhất thời không biết nên ném đi hay là tiếp tục cầm nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh biết hắn thích sạch sẽ, thấy biểu tình này của hắn trong mắt hơi lóe sáng, rõ ràng cho thấy cậu đang cười trên nổi đau của người khác, có điều cũng không quá trớn. Cậu cầm cái giỏ ở trên mặt đất lên: "Đưa em đi."
Hạ Phạm Hành bỏ trứng gà vào, đưa tay đón lấy giỏ.
"Anh cầm giúp em."
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, Hạ Phạm Hành thở dài, chỉ làm như không nhìn thấy ranh mãnh trong mắt cậu, đưa tay nhéo nhéo tai (*) cậu: "Anh vẫn còn cầm cái này được."
(*) nguyên văn là 捏了捏郭靖靖的笔尖, 笔尖 mình tra trên baidu là đầu bút, chóp bút, mình không chắc nó có đại biểu cho cái gì không nên tạm ghi là nhéo tai, mong các đóng góp từ các readers TT
Vừa nói liền nhận lấy giỏ, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không tiếp tục tranh với hắn nữa. Thật ra thì cái giỏ này có ai cầm không cũng không có gì đáng ngại, có điều trên đời này, quản trời quản đất thì bạn cũng không quản được một người muốn đánh và một người muốn bị đánh đâu.
Cách gần như vậy, người ở ngay tại ngực mình, Hạ Phạm Hành tự nhiên không thể nào không phát hiện được Quách Tĩnh Tĩnh quên mất hô hấp, chỉ là đây là nụ hôn trừng phạt, cho nên dù vậy hắn cũng không có dừng lại.
Lúc hai đôi môi tách ra, ngay cả Hạ Phạm Hành cũng thở ra một hơi dài, mặt Quách Tĩnh Tĩnh bị nhiệt độ xông đỏ lên, môi cũng là một bộ mới vừa bị chà đạp đến sưng đỏ. Hạ Phạm Hành tâm tình cũng rất tốt, híp mắt một cái, giơ ngón cái ra giúp Quách Tĩnh Tĩnh lau sạch nước bọt dính ở mép, há miệng ngậm vào trong miệng mình, tựa hồ còn làm động tác đang mút.
Quách Tĩnh Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, cái từ "Yêu nghiệt" này lại cũng có thể dùng để hình dung đàn ông. Hạ Phạm Hành giờ phút này cả người tản ra khí chất kiêu ngạo, rõ ràng chính là đang dẫn dụ cậu.
"A Tĩnh, em không muốn hôn anh sao? Lần này để cho em tới, nhé?"
Quách Tĩnh Tĩnh cũng là đàn ông, làm sao sẽ không có loại xung động này, huống chi cậu lúc trước không có kinh nghiệm, lại đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, căn bản không tránh khỏi trêu đùa của Hạ Phạm Hành. Đầu óc nóng lên, Quách Tĩnh Tĩnh ôm lấy Hạ Phạm Hành, chẳng ngó ngàng gì tới đẩy người ngã ở trên giường. Động tác này của cậu dọa cho Hạ Phạm Hành sợ hết hồn, vội vàng đỡ eo cậu, cẩn thận che bụng, còn không chờ hắn mở miệng, chó sói nhỏ trên người đã "a ô" một hớp, lần này thật may là cắn hụt, chẳng qua là ngậm môi của hắn dùng sức mút mút.
Hạ Phạm Hành thật không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh bình thường dễ mắc cỡ lại chủ động như vậy, có chút không quan tâm, mặc cho người bên trên làm bậy. Hạ Phạm Hành híp mắt nghĩ: Có lẽ, hắn có thể tăng tốc thêm, kiểu sống nhìn được mà không ăn được như này không lâu sau nữa là hoàn toàn có thể hóa giải rồi.
Lăn lộn một phen, thời gian nghỉ trưa cứ trôi qua như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh thở hổn hển nằm ở trên giường, quần áo hoàn toàn rối loạn, Hạ Phạm Hành ngoài phần áo lộ ở bên ngoài có chút nếp nhăn ra thì cơ hồ không nhìn ra cái gì, sự thật chứng minh, bất kỳ chuyện gì cũng cần phải có kinh nghiệm.
Hạ Phạm Hành dùng khăn giấy lau tay của hai người, liền nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Quách Tiểu Niên gân giọng nãi thanh nãi khí kêu: "Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, tại sao không thấy thầy thế? Con không mặc được quần rồi, Tĩnh Tĩnh!"
Quách Tĩnh Tĩnh sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy, Hạ Phạm Hành đưa tay đè lại vai cậu, cúi đầu hôn lên bên tai đỏ thấu của cậu, nói: "Để anh, em nghỉ ngơi thêm một chút đi, còn có chút thời gian."
Vừa nói, Hạ Phạm Hành đứng dậy mặc quần áo tử tế, lại mở cửa sổ ra, lúc này mới đi tới cửa mở cửa phòng.
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh..."
Quách Tiểu Niên còn chưa kịp đi vào, Hạ Phạm Hành lập tức liền đóng cửa phòng sau lưng lại, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ nghe thấy hắn nói: "Tĩnh Tĩnh còn đang ngủ, chú giúp nhóc mặc..."
Không còn nghe được cái gì nữa, bất quá rất rõ ràng lúc xế chiều Quách Tiểu Niên trở nên hơi buồn bã, nhìn mắt nhóc luôn lộ ra một cỗ ai oán, khiến Quách Tĩnh Tĩnh cũng không dạy học tốt được.
___________________
lời của editor: giờ Hạ Phạm Hành phải chống đỡ kẻ thứ ba là một đứa trẻ con =))))