Nhà Có Chính Thê

Chương 133 : Trương Thanh khác thường

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Trước khi mấy người Quách Tĩnh Tĩnh tới thì Bàng Chiêm Viên đã đi rồi, qua không bao lâu, cửa phòng làm việc bị mở ra, người đi ra là Quách Dực mặt thâm trầm cùng Quách Tử Hoa.



"Mẹ, ông nội." Quách Tiểu Niên thấy bọn họ đi ra, lập tức nhào tới trước, "Hai người rốt cuộc cũng ra ngoài rồi? Con chờ quá lâu rồi đó nha. Mẹ, mẹ khóc sao?"



Quách Tiểu Niên vừa nói như vậy, mọi người lúc này mới chú ý tới, mắt Quách Tử Hoa hồng hồng, trên mặt hiển nhiên còn vương nước mắt, mặc dù đã không còn rõ ràng.



"Tử Hoa." Phương Hoài Minh đi tới bên người Quách Tử Hoa, trấn an nắm lấy tay cô mới phát hiện lòng bàn tay Quách Tử Hoa đều là mồ hôi, bàn tay lạnh như băng. Phương Hoài Minh cau mày, trong mắt đều là đau lòng.



Quách Tử Hoa cười lắc đầu một cái, nhưng thần sắc trên mặt lại mệt mỏi dị thường.



"Quách thủ trưởng, chị Tử Hoa." Hạ Phạm Hành lịch sự chào hỏi.



Quách Tĩnh Tĩnh cùng Quách Dực ngay cả cơm cũng đã ăn rồi, nhưng trước kia Quách Dực không nói rõ thân phận nên cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ biết là ông lai lịch không nhỏ, bây giờ nghe Hạ Phạm Hành kêu ông một tiếng thủ trưởng, lại liên tưởng đến Quách Tiểu Niên đã từng nói, nguyên lai người trước mặt này thật đúng là một sĩ quan cao cấp.



"Quách... Quách thủ trưởng, Quách Thị trưởng." Thân phận của Quách Tử Hoa cậu cũng đã biết. Người mà ngày thường chỉ có thể nhìn thấy qua báo đài tivi đột nhiên đứng ở trước mặt mình, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy vô cùng không chân thật.



"Thầy Quách, Phạm Hành, không nghĩ tới các cậu cũng ở đây." Quách Tử Hoa trước đó có thất thố như thế nào đi nữa nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn rất tỉnh táo có thể tự kiềm chế được, nhưng nói xong câu này cô lại ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, lại nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, theo bản năng nhìn tới bụng Quách Tĩnh Tĩnh.



"Chị Tử Hoa, tôi nghe nói Tử Chương cũng ở đây, làm sao lại không nhìn thấy người đâu?" Quách Tử Hoa thông minh, Hạ Phạm Hành cũng không ngu, sợ rằng Quách Tử Hoa đã đoán được quan hệ giữa hắn cùng Quách Tĩnh Tĩnh, hơn nữa Quách Tử Chương lúc trước đã nói qua với cô chuyện đàn ông mang thai, không hy vọng vào lúc này lại mang tới rắc rối không cần thiết nên hắn liền mở miệng trước chuyển đổi đề tài.



Quách Tử Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, ẩn ý chứa trong mắt Hạ Phạm Hành cô tất nhiên hiểu được, trong lòng khiếp sợ không thôi,lời nói ra cũng trong nháy mắt cũng có chút không lanh lẹ.



"Em ấy... Em ấy cùng Dương Tuyền còn ở bên trong, còn có chút lời muốn nói, chắc chờ chút nữa là ra thôi. Chú tôi thân thể không thoải mái, chúng tôi trước tiên đưa ông ấy trở về."



Sắc mặt Quách Dực nhìn quả thật không được tốt, chỉ nhìn bọn họ một cái, khóe miệng mím lại, một câu cũng không nói.



" Ầm!"



Bỗng nhiên, khu nghỉ ngơi bên kia có người đụng phải bàn, li uống trà lúc trước mấy người Quách Tĩnh Tĩnh đều bị đụng đổ ngã hết, động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Trương Thanh ngồi chồm hổm dưới đất, đưa lưng về phía bọn họ, không biết là có phải đang nhặt mảnh ly hay không.



" "Ba!"



Quách Tĩnh Tĩnh bước nhanh đi tới, Hạ Phạm Hành cũng đi theo phía sau.



Quách Tĩnh Tĩnh đi tới trước mặt Trương Thanh, Hạ Phạm Hành đứng ở sau lưng Trương Thanh, vô tình hay cố ý ngăn ở đó, đám Quách Tử Hoa vẫn còn ở hướng bên này nhìn quanh. Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu thấy sắc mặt Trương Thanh hết sức khó coi, sợ hết hồn.



"Ba, ba bị sao thế?"



Sắc mặt Trương Thanh thoạt đỏ thoạt trắng, cũng không biết là có phải là đang xấu hổ hay không, thanh âm cũng nhỏ đi không ít, khẽ nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "A Tĩnh, ba, ba đau bụng, muốn đi vệ sinh..."



Quách Tĩnh Tĩnh thấy y ôm bụng, hình như là đang nhịn thật, luôn miệng kêu giọng cũng thay đổi.


"Ba? Ba!"



Quách Tĩnh Tĩnh đẩy cửa phòng rửa tay nam ra, kêu hai tiếng không có ai trả lời, Quách Tĩnh Tĩnh cẩn thận nghe ngóng, sau cùng từ trong khung làm việc (cubical) truyền tới giọng nghẹn ngào, thanh âm không lớn nhưng nghe có chút khó chịu.



"Ba? Có phải ba hay không"



Quách Tĩnh Tĩnh đi tới kêu một tiếng không có ai đáp, cậu liền đưa tay dùng sức vỗ một cái.



"Ba? Ba! Mở cửa ra, ba!"



"A Tĩnh! Chuyện gì xảy ra thế?"



Sau đó Hạ Phạm Hành đi vào, thấy tình hình này vội vàng tới hỏi. Quách Tĩnh Tĩnh gấp tới độ đổ mồ hôi, xem ra là định tông cửa, Hạ Phạm Hành vội vàng ngăn cậu lại.



"Để anh."



Hạ Phạm Hành kéo Quách Tĩnh Tĩnh ra, kéo tay vịn tông vào cửa. Cửa khung làm việc trong phòng rửa tay cũng không chắc lắm, chốt nhựa bị tông đến hỏng, cũng may tay Hạ Phạm Hành còn khoác lên trên chốt cửa, khe hở khung làm việc nhỏ, không kéo cửa ra thì sẽ có thể làm bị thương người ở bên trong.



Khung làm việc 格子间, mình chả hiểu là cái gì nữa...



Quách Tĩnh Tĩnh mở chốt ra, vội vàng tiến lên đẩy cửa ra, cúi đầu nhìn, người ngồi trên bồn cầu không phải là Trương Thanh thì là ai đây?



"Ba! Ba đang làm gì thế"



Quách Tĩnh Tĩnh bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, Hạ Phạm Hành cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hết hồn, chỉ thấy Trương Thanh tự ý ngồi ở đó, tự cắn tay mình, nơi bị cắn máu tươi giàn dụa, mà Trương Thanh cũng khóc đến mờ cả mắt.



"Ba, ba đừng cắn nữa!" Quách Tĩnh Tĩnh quỳ hai chân xuống đất, quỳ xuống trước mặt Trương Thanh muốn đẩy tay y ra, nhưng Trương Thanh lại gắt gao cắn không thả. Quách Tĩnh Tĩnh càng dùng sức, y cắn càng ác, mồ hôi Quách Tĩnh Tĩnh chảy ròng ròng, "Ba, ba ngoan ngoãn nghe lời con, thả miệng ra có được hay không, nào, thả ra."



Nhưng vô luận Quách Tĩnh Tĩnh có khuyên như thế nào thì cũng đều vô ích, Trương Thanh chỉ nhìn cậu, không ngừng khóc. Y tựa hồ sợ mình phát ra âm thanh nên mới chọn phương thức cực đoan này.



"Để tôi đi"



Quách Tử Chương cũng chạy đến, thấy Quách Tĩnh Tĩnh đang chịu bó tay, bước qua đưa tay nắm lấy quai hàm của Trương Thanh, trực tiếp gỡ được cằm ra.



(Trời dume toi cũng không thể tưởng tượng nổi....)



Quách Tĩnh Tĩnh thành công bắt lại cánh tay trong miệng Trương Thanh. Quách Tử Chương hạ thủ vừa nhanh vừa chuẩn, lập tức lại giúp nhấn trở về, Trương Thanh lập tức nhào vào trong ngực Quách Tĩnh Tĩnh trong ngực gào khóc.



Buổi chiều hôm đó, mấy người bọn họ cứ như vậy ở cùng Trương Thanh ở trong phòng rửa tay, Trương Thanh khuyên như thế nào cũng không khuyên được, y cứ một mực khóc như thế, một mực khóc, khóc đến thiếu chút nữa bị choáng.



□ tác giả lời ong tiếng ve: