Nhà Có Chính Thê
Chương 135 : Anh ấy gọi là Mộc Thanh
Ngày đăng: 18:29 30/04/20
Trương Thị ra khỏi phòng,vốn muốn nấu cho Trương Thanh tô mì,nhưng còn chưa vào bếp đã thấy Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành bận bịu ở bên trong.
"Bây giờ thả mì sợi sao?" Đây là Hạ Phạm Hành hỏi.
"Không được, chờ thêm chút nữa, chờ nước sôi mới được."
Quách Tĩnh Tĩnh muốn ra tay hỗ trợ nhưng Hạ Phạm Hành bắt lại tay cậu đang làm loạn, nén cười lắc đầu với cậu.
Trương Thị cũng không cảm thấy làm sao cả, nhưng nhìn một chút thì lại có mùi không. Sau khi Hạ Phạm Hành bắt lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh cũng không buông ra, cứ một mực nắm như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Hạ Phạm Hành, biểu tình kia chẳng giống như là đang nhìn bạn bè tí nào.
Trương Thị không ngốc, ngày xưa nói chuyện hai người đàn ông ở bên nhau bà có thể còn không hiểu, nhưng sau khi xảy ra chuyện của Trương Kỳ, thế giới quan của bà đều bị thay đổi, nguyên lai đàn ông cùng đàn ông cũng có thể giống như đàn ông cùng đàn bà vậy, ở cạnh bên nhau.
Tuy nói ở trong lòng bà, cháu trai là tốt nhất, nhưng cũng là do bà bao che thôi, bà không mù quáng, coi thường đức hạnh tướng mạo Hạ Phạm Hành, huống chi người như hắn nhìn một cái cũng biết là làm lão tổng, coi như hắn cùng Quách Tĩnh Tĩnh hợp nhau đi, có điều một người như thế làm sao có thể lúc nào cũng vây quanh ở bên một người chứ?
Trừ phi đối phương là cô gái mà hắn yêu, nhưng vấn đề là, Tĩnh Tĩnh nhà bà là cháu trai, không phải cháu gái mà!
Trương Thị không dám vào phòng bếp, chuyển hướng chân vội vội vàng vàng trở về phòng Trương Thanh.
"Mẹ? Mẹ nhanh thế đã nấu xong mì ngon rồi à?"
Trương Thanh sau khi thấy Trương Thị chạy vào phòng, cả người sợ run, mượn ánh đèn nhìn bà mới phát hiện sắc mặt Trương Thị có chút khó coi, Trương Thanh lập tức lo lắng.
"Mẹ, mẹ bị sao thế?"
Trương Thị ngẩng đầu nhìn Trương Thanh, xoay người đóng cửa phòng lại, mấy bước đi tới trước mặt Trương Thanh, ngồi xuống mép giường, vội vàng hỏi: "Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Hạ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Trương Thanh trong lòng cả kinh, sợ Trương Thị biết cái gì đó liền vội vàng nói: "Chuyện gì xảy ra chứ ạ? Hai người chúng nó là bạn rất thân thôi"
"Ừ?" Quách Tử Hoa híp mắt ngẩng đầu nhìn Quách Tử Chương.
Quách Tử Chương uống ực một hớp rượu đỏ, bởi vì uống quá nhanh mà bị sặc, anh ho khan mấy tiếng, đưa tay lau mép, cũng không nhìn Quách Tử Hoa, mắt không tiêu cự nhìn một đống vỏ chai rượu, lập lại một lần: “Mộc nào cơ?"
"À..." Cánh tay Quách Tử Hoa chống lên nệm ghế salon, nghiêm mặt nhìn Quách Tử Chương, "Ba nét phẩy thêm một chữ mộc trong mộc đầu (mảnh gỗ), mộc, Mộc Thanh, bởi vì anh ấy ngũ hành thiếu thủy cho nên kêu Mộc Thanh, đây là anh ấy tự nói, lúc nói biểu tình đặc biệt nghiêm túc, khiến cho người ta cảm thấy chính là chuyện như vậy, nhưng mà chú lại thật đáng ghét, dùng cái này để đi bắt nạt người ta..."
Quách Tử Hoa cong môi, chai rượu đoang một tiếng,nặng nề rơi xuống, cũng may có thảm nếu không nhất định sẽ vỡ toang.
Quách Tử Hoa bị một tiếng này dọa cho sợ hết hồn, nghiêng đầu nhìn chai rượu kia, nhìn hồi lâu rồi lại cầm lên, lại bắt đầu uống
Quách Tử Chương không ngăn cản, cũng uống theo.
Thời điểm chai rượu lần nữa bị buông xuống, Quách Tử Hoa đã khóc rồi.
"Thật ra thì chị không dám, chị không dám kêu tên anh Thanh nữa. Chị sợ, sợ chú khổ sở, sợ chú Hai bọn họ lại cãi nhau nữa, sợ nhà gà chó không yên, chị càng sợ hơn, sợ chị không có tư cách, không có tư cách kêu anh Thanh nữa... Nhưng mà chị biết, anh Thanh vĩnh viễn cũng sẽ không hận chị, anh ấy vẫn luôn như thế, vô luận chú có làm phiền anh như thế nào thì anh cũng sẽ tha thứ cho chú, vô luận chị có nói gì sai anh cũng sẽ không tức giận…”
Quách Tử Hoa giơ tay lên lau mặt, lớp trang điểm cũng không để ý tới, xoay người nắm lấy tay Quách Tử Chương nói, "Tử Chương, em không phải muốn biết sao? Chị nói cho em, chị nói hết những gì chị biết cho em, chị biết em là con trai anh Thanh. thầy Quách kia, cậu ấy chính là người trước kia mà em nói, là người bạn trai mang thai con của Phạm Hành phải không?"
"Tử Chương, em đừng trách chú, hôm nay chú đối với em như thế là bởi vì chú căn bản không biết chuyện này, ai cũng không dám nói chuyện này cho chút biết, bởi vì nếu chú biết thì chú nhất định sẽ điên mất, nhưng chị nói hết thảy mọi chuyện cho em em phải đáp ứng với chị một chuyện, sau khi chị nói xong, em vô luận như thế nào cũng phải khuyên chú đi bệnh viện. Bệnh của chú không thể kéo dài, chị biết tâm chú đã sớm chết rồi, nhưng chúng ta không thể không có chú. Chú còn chưa tới năm mươi, chú không thể chết như vậy được, chú chết rồi thì chị quá có lỗi với anh Thanh rồi. Chị đã đáp ứng với anh ấy, đáp ứng rằng phải chăm sóc tốt cho chú, chị đã đáp ứng rồi..."
Quách Tử Hoa vừa nói, thân thể dần dần tuột xuống, cuối cùng bò lổm ngổm trên đất, thất thanh khóc lóc.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Mấy ngày nay tốt ngược a, ngày mai viết điểm vui vẻ, mọi người đều ở đây vì Trương Thanh kêu oan, nói ta ngược hắn, ta phải cho hắn tới điểm đường...