Nhà Có Chính Thê
Chương 137 : Mộc Thanh và Quách Dực (3)
Ngày đăng: 18:29 30/04/20
"Đi ra ngoài, không có tiền mày còn muốn ăn cơm à? Cút ra ngoài cho tao, cút ra khỏi nhà bọn tao!"
Quách Dực đẩy xe đạp mới vừa vào sân liền nghe thấy người vú em kia lại đang mắng người, không bao lâu sau, Mộc Thanh liền bị đẩy ra màn cửa, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa ở ngã lộn mèo ở ngưỡng cửa.
Quách Dực thấy y đứng ở cửa một hồi, xoay người đi tới, nhìn Quách Dực một cái. Quách Dực nhíu mày, mới vừa há miệng, Mộc Thanh đã quay người, dọc theo góc tường ra cửa.
" Mẹ!" Quách Dực trợn trắng mắt, nhìn xe đạp trong tay, thiếu chút nữa là ném luôn xe đi. Hại hắn vì một quyền kia mà lương tâm bất an, không nghĩ tới người này chính là một người thích bị ngược mà!
Suy nghĩ một chút vẫn là nuốt không trôi khẩu khí này, đẩy xe đuổi theo Mộc Thanh.
"Cậu đứng lại cho tôi!"
Trong hẻm đuổi kịp Mộc Thanh, Quách Dực rầy để người dừng lại, Mộc Thanh tựa như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Quách Dực chân dài, mắt thấy mấy bước nữa liền đuổi kịp rồi, không nghĩ tới Mộc Thanh lại nhấc chân chạy.
"Đệt!"
Quách Dực chưa từng thấy qua người nào không biết điều như thế. Chạy đúng không? Để tôi xem hai cái chân của cậu làm thế nào chạy vượt qua hai cái bánh xe của tôi!
Quách Dực cưỡi xe đạp, nhàn nhã đạp qua bên người Mộc Thanh đang chạy nhanh, đắc ý nói: "Chạy đi, chạy đi!"
Mộc Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, bước chân tăng nhanh tốc độ, xông ra ngoài, Quách Dực không nghĩ tới, cái đôi chân như cây gai dầu thế kia mà lại chết nhanh vô cùng! Quách Dực cảm giác bị dấy lên ý chí chiến đấu, dùng sức đạp xe đạp.
Cứ như vậy anh đuổi tôi chạy, chạy hơn nửa giờ, bước chân Mộc Thanh lúc này mới dừng lại, đỡ đầu gối hổn hển không thở được.
"Hô!" Quách Dực cưỡi xe cũng mệt đến ngất ngư, trợn mắt nhìn Mộc Thanh, "Cậu chạy đi, sao không tiếp tục đi." Trong lòng nhưng lại thật kinh ngạc, không nghĩ tới Mộc Thanh lại có thể chạy như vậy.
Càng làm cho hắn mở rộng tầm mắt là, Mộc Thanh quay đầu rống lên một câu với hắn: "Anh là chó à?! Tôi cướp xương của anh chắc?!"
"Cậu mới là chó đó!"
"Vậy anh đuổi cái rắm!"
"..." Hắn đây là bị mắng à? Quách Dực hoảng sợ trợn tròn mắt, lại có người dám mắng hắn cơ đấy? "Tiểu tử thối, cậu chết chắc rồi!"
Quách Dực quăng xe đạp, đưa tay tới nhấc cổ áo Mộc Thanh lên, quả đấm mới vừa giơ lên bỗng nhiên có sét đánh lớn đến kinh hồn, chưa cho hắn có cơ hội phản ứng, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống.
Sắc mặt Quách Dực có thể dùng đủ mọi màu sắc để hình dung, hắn cảm thấy gặp phải Mộc Thanh là có chuyện không tốt xảy ra mà, xoay người dựng xe đạp lên, một chân đạp lên, thấy Mộc Thanh còn ngớ ra bèn mắng: "Đứng đực ra đấy làm gì? Mau lên xe!"
Mộc Thanh không để ý tới hắn, xoay người đi tới hướng ngược lại. Quách Dực thật sự chưa thấy ai không biết điều như thế, lười để ý đến y, cưỡi xe trở về.
*
Quách Dực gãi cổ mắt lim dim buồn ngủ bước ra cửa, chỉ thấy Quách Tử Hoa lăng xăng chạy tới chạy lui, bưng cái chỗ gỗ gần nặng bằng mình, vén rèm cửa phía tây chui vào trong.
"Nha đầu này lại giở trò quỷ gì đây?"
Quách Dực lảo đảo đi tới, đứng ở cửa sổ g đẩy ra một góc nhìn vào trong.
Quả nhiên, hai chân mới vừa mới cách mặt đất thì người liền ngã xuống. Quách Dực híp mắt, khóe miệng hơi cong lên.
Mộc Thanh đứng lên, phủi bụi trên người, đỡ xe dậy tiếp tục, cứ như vậy liên tục té ba lần y cuối cùng cũng có thể ngồi lên yên rồi, nhưng nắm ghi đông chưa vững nên lại ngã mấy lần.
Quách Dực thấy y như vậy, mở miệng hô: "Sao không tới xin tôi đi, cùng lắm thì tôi dạy cho!"
Mộc Thanh không để ý tới hắn, đỡ xe dậy tiếp tục.
Quách Dực nhìn chằm chằm Mộc Thanh, trong mắt mang âm trầm. Tiểu tử này, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, để cho y ngã chết đi!
Hắn mới vừa nghĩ như vậy, Mộc Thanh lại ngã xuống, lần này ngã không nhẹ, ngã từ trên xe xuống đường, Mộc Thanh kêu "A " một tiếng, nằm trên đất nửa ngày không thể dậy nổi.
"Mộc Thanh? Mộc Thanh!"
Quách Dực phát hiện có gì đó không đúng, đứng lên vội vàng chạy tới, trước tiên đẩy xe đang đè trên người y ra rồi đi xem y.
"Té chỗ nào rồi?"
"Shhh!"
Quách Dực bị một tiếng hít hơi này của Mộc Thanh làm cho sợ hết hồn, vội vàng kéo chân tay y ra, cúi đầu nhìn mới nhìn thấy đầu gối Mộc Thanh ngã rách, quần bị rách một lỗ thủng to, phía dưới đầu gối rách một miếng thịt, máu theo chân chảy xuống, tất trắng như tuyết cũng bị nhiễm đỏ một mảnh.
"Sao lại nghiêm trọng như thế chứ! Mẹ nó!"
"Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy sao?" Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, trong suốt sáng ngời, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Quách Dực, "Lần này anh đã hài lòng chưa?"
"Tôi... Tôi hài lòng cá quỷ! Đừng có làm như cậu hiểu rõ tôi lắm. Đứng lên, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Quách Dực vừa nói, nâng Mộc Thanh lên, đỡ xe đạp dậy, để cho người ngồi phía sau, một đường đạp như điên đi bệnh viện. GIó mùa hè một chút cũng không mát mẻ, mang một cỗ nóng ran, lúc gió thổi tới trong lòng Quách Dực nóng không chịu nổi.
Hắn quả thật có nghĩ tới, nhưng mà chỉ nghĩ một chút thôi, không thật sự muốn để cho Mộc Thanh ngã xuống, Mộc Thanh tại sao phải dùng cái loại ánh mắt đó nhìn hắn chứ? Dựa vào cái gì đây?
Đi tới bệnh viện, bác sĩ giúp Mộc Thanh xử lí vết thương, dặn dò không thể đụng vào nước, bởi vì ngày nóng không thể băng bó nên mỗi ngày đều phải nhớ xức thuốc.
Mộc Thanh từ bệnh viện đi ra, vẫn ngồi xe đạp của Quách Dực. Trời đã tối rồi, y ngồi ở phía sau xe, Quách Dực đạp xe một câu cũng không nói, chung quanh côn trùng kêu vang.
"Quách Dực..." Sau lưng Mộc Thanh nhỏ giọng kêu Quách Dực một tiếng, Quách Dực nghiêng đầu nhưng lại không đáp lời.
"Thật xin lỗi, " Mộc Thanh nói, "Còn nữa, cám ơn anh."
Quách Dực như cũ không lên tiếng, không dấu vết quay đầu nhìn người sau lưng. Ban đêm gió lạnh, thổi tan tất cả phiền não trong lòng Quách Dực. Quách Dực hé mi mắt, không tiếng động cười như ánh mặt trời vô cùng đẹp trai.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Càng viết càng thích đích câu chuyện, càng viết càng làm cho này hai người trứ mê o(n_n)(T~