Nhà Có Chính Thê

Chương 151 : Hạ Tuyền liên minh

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Lúc Trương Thanh đi theo Quách Dực không để cho Quách Tĩnh Tĩnh tới đưa, để cậu an tâm dạy học, Quách Tử Chương đi theo đến phi trường.



Trong phòng nghỉ VIP, Quách Tử Chương đứng ở trước cửa sổ gọi điện cho Dương Tuyền.



"Dương Tuyền, tôi phải đi Thượng Hải một đoạn thời gian, Phạm Hành bên này giao cho cậu đấy"



Quách Tử Chương nói xong, Dương Tuyền bên kia hồi lâu không lên tiếng. Quách Tử Chương nhìn điện thoại di động biểu thị thời gian nói chuyện, nói rõ người bên kia không treo máy.



"Dương Tuyền?"



"Tử Chương, " Thanh âm của Dương Tuyền cuối cùng từ bên kia truyền tới, "Cậu đi Thượng Hải là vì bệnh của chú cậu có đúng không?"



"Đương nhiên rồi."



"Cũng tốt, tách ra một đoạn thời gian, để cho nhau một chút yên tĩnh, để cho tôi nghĩ rõ ràng..."



"Nghĩ rõ ràng cái gì?" Quách Tử Chương cảm thấy mình giống như nghe không hiểu lắm người này đang nói cái gì, mặc dù trước kia thỉnh thoảng cũng không hiểu lắm nhưng lần này lại không giống trước kia.



"Không có gì, Tử Chương, chờ cậu từ Thượng Hải trở lại, tôi có chuyện phải nói cho cậu biết."



"Chuyện gì?"



"... Chờ cậu trở lại đi. Bái bai!"



Quách Tử Chương nhìn bị cuộc trò chuyện bị cắt đứt, không nhịn được phỉ nhổ: "Lại quên uống thuốc rồi..."



Tiếng nói vừa dứt, điện thoại di động lại reo, là Hạ Phạm Hành gọi tới, nói đôi câu liền phát hiện giọng Quách Tử Chương không đúng lắm, thuận miệng hỏi một câu: "Sao đấy? Có tâm sự gì sao?"



Giữa bạn bè với nhau thì dù có tranh chấp cũng chỉ là do bất đồng ý kiến, cũng không đến nỗi làm ảnh hưởng tới cảm tình mười mấy năm. Hạ Phạm Hành hỏi một chút, Quách Tử Chương cũng khoanh tay nói: "Còn không phải là do tên ngốc Dương Tuyền kia sao."
"Kỳ Kỳ có chuyện không tới được ạ, lần này chỉ có con cùng Edako thôi. Ba, sở dĩ không gọi điện thoại cho ba chính là sợ ba mẹ bị mệt mỏi, nhiều tuổi như vậy mà còn phải bận bịu làm mấy chuyện này, con làm sao mà nhìn nổi. Nhà hàng bên kia con đã đặt xong rồi, ba cùng mẹ chớ nấu cơm, ngồi xe con đi chung đi." Trương Vu Hà vừa nói, hai tay nắm ở vai Trương Quốc Phú, làm cảnh phụ tử từ hiếu.



Phía sau Yamada Edako cầm trong tay thực phẩm dinh dưỡng, đi tới trước mặt Trương Thị, cười hiền huệ nói: "Mẹ, đây là con cùng Vu Hà mua cho mẹ và ba ít đồ bổ, còn có nhung hươu này là Vu Hà bày nhờ bạn cẩn thận chọn lựa đem tới, mẹ cùng ba cầm lấy mà pha rượu, thái mỏng làm thức ăn cũng có thể, nếu như không biết làm gì thì để con bảo chuyên gia tới xử lí giúp mẹ."



Yamada Edako vừa nói vừa đem nhung hươu ra cho Trương Thị nhìn, Trương Quốc Phú  hiếm lạ  sờ một cái, nhìn một chút. Một đôi nhung hươu hoàn chỉnh thật lớn, không nói cái gì khác, chỉ cần nhìn đã thấy thật khí phái rồi.



"Sớm nghe nói nhung hươu là đồ tốt, nghe nói Càn Long đặc biệt thích ăn cái này, cơ hồ mỗi ngày đều ăn, kết quả ăn xong thành thượng đế trường thọ nhất trong lịch sử. Đồ tốt như vậy      đoán chừng tốn không ít tiền đúng không? Xem mấy đứa kìa, lãng phí tiền làm gì?" Trương Quốc Phú dù nói vậy nhưng trong mắt biểu lộ rất thích, con trai mua cho đồ tốt như thế có thể không thích sao.



Nhưng Trương Thị chỉ liếc nhanh một cái, ngoài miệng không mặn không nhạt đáp lại Yamada Edako một câu: " Vâng, chúng tôi chỉ là những ông già bà già ở nông thôn thôi, đồ tốt thế cho chúng tôi cũng không biết ăn như thế nào đâu, thật lãng phí."



Sắc mặt Yamada Edako cứng đờ, vội vàng nói: "Không không không, mẹ ơi con không có ý đó."



Bà ta vừa nói vừa hướng ánh mắt cầu cứu với Trương Vu Hà. Trương Vu Hà cười giảng hòa nói: "Mẹ, mẹ đâu có phải người bình thường? Mẹ năm ấy ngậm đắng nuốt cay nuôi bốn anh em chúng con nuôi lớn, mẹ ở trong lòng con là người vĩ đại nhất."



Trương Vu Hà nói như vậy, Trương Thị liền trừng ông ta: "Đừng có mà nịnh, nếu con mà nghĩ như vậy thì rời đi sớm làm gì?" Lời tuy nói như vậy nhưng cũng không có quá nhiều ý oán trách ở bên trong.



Trương Vu Hà mặt dày cười một tiếng, nói mấy câu không phải đâu, trước đây bất kể mình sai ở chỗ nào thì dù sao cũng phải chủ động nhận sai.



Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, bây giờ phỏng đoán cũng không còn chuyện gì nữa, cậu vốn cũng không muốn ở lại nhà Trương Thị ăn cớm, đứng dậy liền nói: "Bà nội, ông nội, vậy con đi về trước ạ."



Trương Thị kéo cậu lại nói: "Cũng đến giờ cơm rồi, ăn xong rồi để cho chú con lái xe đưa con trở về là được, hơn nữa ba con cũng không ở nhà, một mình con trở về ăn gì?"



Trương Thị nói xong thì nháy mắt với Trương Vu Hà, Trương Vu Hà vừa vào cửa liền xem người như không khí, khó trách Quách Tĩnh Tĩnh phải đi về.



□ tác giả lời ong tiếng ve:



Lời của editor: Dạo này bận PUBG biếc quá thành ra quên luôn edit truyện -((