Nhà Có Chính Thê

Chương 155 : Tư xông nhà dân

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Đêm khuya ở bar đã bắt đầu dần dần có người tan cuộc, xe nhỏ màu đen dừng ở đầu hẻm cách quán bar không xa, từ trong quán có một cậu thiếu niên hết sức nhỏ bé đi theo đám bạn cười cười nói nói, từng khuôn mặt đều được trang điểm vô cùng diễm lệ, phơi bày ra sự càn rỡ cùng không quan tâm đến hậu quả của tuổi trẻ.



"A Kim, đi thôi, đi tới nhà cậu chúng ta tiếp tục chơi nhé." Thiếu nữ như con mèo với giọng nói nị người, trong đêm tối quả thật khiến cho người ta phát run.



"Không được rồi, tôi phải đi bồi  cha nuôi. Ông ấy mới vừa gọi điện thoại cho tôi, nói bên kia tụ họp xong đã giải tán rồi, tôi phải đi bồi ông ấy thôi."



"Cái gì chứ, không phải còn có chị cậu sao?"



"Chị tôi nào có lợi hại như tôi, tháng trước cha nuôi mới vừa đưa cho tôi một cái túi xách của Prada, chị tôi ghen tị tới nỗi xanh mặt luôn."



"Biết rồi biết rồi, cậu lợi hại, ai có thể địch nổi mị lực của cậu chứ. Cậu xem mới vừa rồi mấy tên đàn ông kia nhìn cậu ánh mắt như đang ghen chết với tôi đấy."



"Không còn cách nào cả, ai bảo tôi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc người có vóc người, ai, lệ chất trời sinh cũng khó bỏ lắm!"



"Mày trước kia không phải nói đã từng kéo mắt (*), nâng mũi, còn nhổ bốn cái răng khôn sao? Làm sao bây giờ lại thành lệ chất trời sinh rồi?" Trương Kỳ từ một bên bỗng nhiên đi ra, trên mặt mang theo sự nhạo báng rõ ràng.



"Trương Kỳ?!" A Kim bị người vạch trần ngay thẳng mặt, tức giận tới nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo, "Cậu nói nhăng nói cuội gì đó! Cậu mới phẫu thuật thẩm mỹ ấy, không phải là ghen tị tôi có tiền hơn cậu đó chứ? Chạy tới vu oan hãm hại tôi, thật không biết xấu hổ!"



"Ai không biết xấu hổ?" Trương Kỳ cũng là một tên miệng lưỡi bén nhọn, "Cái dạng quỷ làm từ axit uric như mày tao mới đếch thèm."



"Mày!" A Kim hít một hơi thật sâu, cười lạnh một tiếng, "Tao nói này Trương Kỳ, mày sao lại không biết xấu hổ mà tới đây thế? Có phải lần trước còn chưa bị  đánh đủ có đúng không? Chẳng lẽ lại không có tiền, chạy về cầu xin tao à? Được, A Kim tao giỏi nhất là nói nghĩa khí, như vậy đi, mày quỳ xuống cầu xin tao, chờ tao tâm tình tốt rồi có lẽ còn có thể thưởng cho mày ăn miếng cơm."



"Tao không có tiền? Ha!" Trương Kỳ giống như là nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, "Biết ba tao là ai không? Có điều cái loại nhà quê như mày dĩ nhiên không thể nào biết đến điện tử Phú Sĩ (**) rồi. Nói cho mày hay, ba tao là chủ tịch đấy, còn mày thì sao? Hừ! Chỉ là một thằng bị bao dưỡng đến nát bấy rồi, đến xách giày cho tao mày cũng không xứng!"



"Mày! Trương Kỳ, tao hôm nay phải xé rách cái mồm mày!"



A Kim thật sự bị chọc tức, gương mặt vặn vẹo đến dọa người, hướng Trương Kỳ đưa ra móng vuốt muốn cào cấu. A Kim cũng không suy nghĩ lại một chút, rằng đối với cái thân hình gầy yếu này của cậu ta thì làm sao có thể là đối thủ của Trương Kỳ, chỉ nói về chiều cao thôi thì Trương Kỳ đã cao hơn cậu ta nửa cái đầu rồi.



Advertisement / Quảng cáo



Lần này cậu ta còn chưa cào được đến người mà ngược lại bị Trương Kỳ một cước đá lên lưng.



A Kim bị ngã sấp mặt (***), nằm trên đất mặt mũi trắng bệch.



"Thật là đau..." Cậu ta chưa bao giờ chịu khổ như thế, lúc này đau tới độ nước mắt cũng chảy ra.



Trương Kỳ đứng ở một bên đắc ý cười to: "Ha ha ha, mũi mày không có sao chứ? Nếu bị lệch thì khó coi lắm, được rồi, bổn thiếu gia hôm nay không có thời gian đùa với mày, tự mày từ từ nằm đi, hừ! Như con đàn bà, ở trên giường cũng chỉ là một tên tao hóa, tao nghĩ mày nên dứt khoát đi Thái chuyển giới đi, thật vô dụng!"



Trương Kỳ biết A Kim có một ranh giới cuối cùng không thể đụng vào, nhưng mà cậu ta quả thật quá đàn bà rồi, cho nên vô cùng không thích người khác nói cậu ta giống như đàn bà, ai mà nói cậu ta sẽ sống mái với người đó luôn.



Nhìn Trương Kỳ nghênh ngang muốn đi, A Kim lúc này liền bò dậy, chỉ vào Trương Kỳ, như một con mụ đanh đá mà mắng: "Mày nói ai giống như đàn bà? Ai giống như đàn bà! Trương Kỳ mày đừng có chạy, tao hôm nay sẽ để cho mày biết, ai mới nên đi đổi tính!"



A Kim vừa nói vừa đuổi theo Trương Kỳ.



Bạn bè đi cùng vội gọi lại cậu ta: "A Kim, A Kim! Làm thế nào bây giờ?"



"Tôi sao biết được, A Kim như con chó điên ấy, ai dám ngăn cản chứ, hơn nữa cậu ta lại là người của Đường tổng, người vừa rồi không phải là bạn của A Kim sao? Cậu ta chắc chắn biết quan hệ của  A Kim cùng Đường tổng, thế làm sao lại dám đối xử với cậu ta như thế?"
"Ta cái gì? Một câu nói xong được không?"



"Dũng khí khả gia a."



"... Cụ!"



*



Sau khi Hạ Phạm Hành đi, Quách Tĩnh Tĩnh uống sữa bò, đơn giản rửa mặt một chút rồi trở về phòng, nằm trên giường một hồi bỗng nhiên có chút không quen. Bên người thiếu đi một người, trong chăn chỉ có nhiệt độ cơ thể của mình cậu. Trước kia rõ ràng hơn hai mươi năm qua cũng ngủ một mình như vậy, nhưng cậu cùng Hạ Phạm Hành chung chăn gối mới có dăm ba tháng đã thành thói quen này.



"Hẳn là do mùa đông, hai người ngủ chung ấm áp hơn chút thôi, con nói xem?"



Advertisement / Quảng cáo



Quách Tĩnh Tĩnh tìm cho mình một cái cớ, sờ bụng, lộp bộp nói một câu, đứa trẻ như có đáp lại, lòng bàn tay đặt xuống  bụng hơi gồ lên. Quách Tĩnh Tĩnh híp mắt một cái, mặc dù đã không phải là lần thứ nhất rồi nhưng loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.



"Bé ngoan, sáng sớm ngày mai làm cháo bột ngô sau đó... Sau đó chờ cha con mua bánh chẻo hấp nhưng mà, bánh chẻo hấp là của ba, cháo bột ngô mới là của con".



Quách Tĩnh Tĩnh rúc lại trong chăn, sau khi nói xong lời này còn có chút tự mình đắc ý, nhưng chờ cậy lấy lại tinh thần mới giật mình bản thân mới vừa nói chuyện giọng điệu quả thực không đúng. Đứa trẻ trong bụng vẫn chưa tới sáu tháng, cậu tại sao dường như lại bắt đầu cùng bé con tranh chấp sự cưng chiều của Hạ Phạm Hành chứ.



Mặt Quách Tĩnh Tĩnh lập tức trở nên đỏ ửng một mảnh, nhiệt độ trên người hơi cao, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên. Quách Tĩnh Tĩnh chợt vén chăn lên ngồi dậy, để cho mặt cùng  tai có thể hoàn toàn lộ ra ở trong không khí, cái giá rét trong không khí  khiến cậu cảm thấy tốt hơn một chút.



Nếu không ngủ được, không bằng xem tivi một chút, tránh cho suy nghĩ bậy bạ.



Quách Tĩnh Tĩnh vừa mới khoác áo khoác, mở ti vi lên, còn chưa trở về trên giường, ngoài cửa liền nghe thấy có người gõ cửa.



"Chẳng lẽ là Hạ Phạm Hành quên thứ gì sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh cũng không suy nghĩ nhiều, mặc áo rồi đi mở cửa. Cửa vừa mở, còn không chờ cậu thấy rõ người tới thì người mới vừa gõ cửa đã vọt vào phòng.



"Hạ Phạm Hành! Hạ Phạm Hành anh ở chỗ nào! Anh đi ra cho em!"



Giọng của Trương Kỳ  ở trong đêm khuya phá lệ bén nhọn, trên mặt tức giận từng lần một kiểm tra mỗi một gian phòng ngủ, trong miệng la hét kêu Hạ Phạm Hành, một bộ như đang bắt chồng ăn vụng.



Quách Tĩnh Tĩnh siết nắm đấm một cái, đứng ở cạnh cửa, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, hỏi thử xem, ai lúc nửa đêm lại bị người ta xông vào nhà, ồn ào không ngừng thì còn có thể mặt mày vui vẻ hoan nghênh sao?



□ tác giả lời ong tiếng ve:



Cám ơn y nhân đích chuối tiêu ~ thấy cút bình rồi ~~ hôm nay chỉ có chương một, bởi vì quá mệt mỏi, hôm nay lúc làm việc một mực ngủ gà ngủ gật ngẩn người, cho nên muốn ngủ cá sớm giác nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ khôi phục canh hai, cám ơn thân môn, sao sao đát.



(*) kéo mắt: Chụp mạch vành trong và ngoài thường được gọi là mở mắt. Nó sử dụng các phương pháp phẫu thuật để điều chỉnh độ phóng đại của góc trong và ngoài của mắt, nhằm loại bỏ lớp biểu bì và kéo dài chiều dài của mắt chẻ để đạt được hiệu quả phóng đại mắt



(**) nguyên văn là 富士电子, mình k biết dịch là điện tử Phú Sĩ có đúng không



(***) dịch theo nguyên gốc là chó ăn cớt đó các cô =))