Nhà Có Chính Thê

Chương 157 : Đuổi theo thuyền kẻ gian

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Quách Tĩnh Tĩnh khi còn bé cũng thích xem phim điện ảnh Hồng Kông, khi đó, mơ ước của mỗi một nam sinh đều là hy vọng mình có thể trở thành người đàn ông như Trần Tiểu xuân, Trịnh Y Kiện, có một bang cái gọi là huynh đệ cùng nhau sống chết, trong trường học lập đoàn thể nhỏ, bốn, năm người khoác vai nhau, đi bộ cũng phải đi ngang.



Thầy chủ nhiệm đứng ở tầng hai nhìn thấy tình huống này, chỉ bọn họ mà mắng: "Lớp hai năm ba! Lại là mấy người các cậu! Lấy đồng phục từ trong quần ra cho tôi, còn có cái quả đầu kia, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, lập tức! Lập tức! Đi tiệm làm tóc cắt ngay, nếu ngày mai lại để tôi thấy cái đầu này của các cậu thì từng người từng người gọi phụ huynh đến cho tôi!"



Mà Quách Tĩnh Tĩnh chưa từng được tham gia mấy đoàn thể như vậy, cậu luôn giống như đại đa số học sinh ở trong trường đứng ở bên cạnh xem, làm bộ đi ngang qua, trong mắt chứa đầy sự hâm mộ.



Xe trước mặt càng ngày càng lái tới chỗ vắng vẻ hoang vu, Quách Tĩnh Tĩnh biết trong loại tình huống này không thể theo dõi quá chặt chẽ được. Quách Tĩnh Tĩnh đi theo bọn họ từ phía bên phải ở dưới cầu dẫn, dưới cầu chính là sông Trường Giang, đất vàng trên đường bị xe chở hàng nặng đè xuống tạo ra mấy cái ổ sâu, thật may tính năng xe của Hạ Phạm Hành  không tệ, Quách Tĩnh Tĩnh lái không cảm thấy quá nghiêng ngả lắc lư, chỉ có điều lái chưa được bao lâu mà trên kính xe đã đọng lại một lớp bụi bẩn.



Phía trước là một công trường xây dựng đá, có mấy chiếc xe bị hỏng đang được đậu trên một dốc đá trống, đi về trước nữa là một trạm cát, ở vùng đó trừ có cát vàng ra còn có cỏ khô. Quách Tĩnh Tĩnh biết, nếu như cậu cứ đi theo như thế thì khả năng bị phát hiện chính là hai trăm phần trăm. Cậu suy nghĩ một chút rồi chuyển hướng sang chỗ khác, Quách Tĩnh Tĩnh ngừng xe ở chỗ mấy chiếc xe hỏng đang đậu ở công trường.



"Bây giờ em đang ở dưới cầu sông Trường Giang, bọn họ mang Trương Kỳ đi tới trạm cát rồi. Bên kia bờ sông đậu mấy chiếc thuyền, trước tiên em sẽ đi xem tình huống một chút. Anh yên tâm, em sẽ không động thủ đâu, chẳng qua chỉ muốn chắc chắn bọn chúng giấu người ở cái thuyền nào thôi, em sẽ trốn kĩ, chờ các anh tới."



"Không..."



Không cái gì Quách Tĩnh Tĩnh không nghe thấy, cậu chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại tắt máy thôi. Quách Tĩnh Tĩnh mờ mịt nhìn màn hình, chưa từ bỏ ý định ngón cái nhấn một cái, không sáng. Cậu mím môi, bỗng nhiên có chút khẩn trương, có thể tưởng tượng Hạ Phạm Hành ở đầu kia của điện thoại cũng bắt đầu có tâm tư muốn diệt cậu rồi.



Advertisement / Quảng cáo



Thật ra thì cái điện thoại này thời gian chờ sạc đầy pin rất lâu, khoảng cách một lần sạc điện thoại cũng phải ba bốn ngày, chẳng qua là cậu lỡ quên mất, bây giờ điện thoại di động hết pin, tự động sập nguồn hoàn toàn là một bất ngờ.



Lại suy nghĩ một chút, Quách Tĩnh Tĩnh nhét điện thoại vào trong túi, nhìn chung quanh một lần, chạy tới trước đầu xe, tận dụng đám bụi ở trên kính xe mà viết lên mấy chữ.



"Em lên thuyền nhìn một chút, anh đừng lo lắng."



Hy vọng chờ đến lúc Hạ Phạm Hành đến thì những chữ này cũng không bị bụi mới che mất. Sau khi viết xong, Quách Tĩnh Tĩnh xoay người đứng lên trạm cát.




Lưu đội trầm tư trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn chỗ thuyền bè đậu.



"Tàu chở hàng đầu tiên có thể loại bỏ, đầu tiên là do thân thuyền quá cao, thứ hai muốn lên thuyền thì phải qua thuyền nhỏ đã, quá hao tổn thì giờ cũng dễ dàng bị bại lộ, vạn nhất gặp tình huống đột phát thì thuyền khởi động cũng tốn thời gian, còn mấy cái thuyền câu kia thì dùng phương pháp loại trừ thì cũng có thể loại trừ một ít. Không bằng như vậy đi, các cậu trước tiên tạm thời ở lại nơi này đi, tôi đưa anh em đi kiểm tra thuyền bè một chút. Các cậu có ảnh của cậu bạn kia không? Có thể để cho chúng tôi nhìn một chút được không?"



"Có." Hạ Phạm Hành vừa nói vừa cầm lấy điện thoại ra mở thư viện cho bọn họ nhìn ảnh của Quách Tĩnh Tĩnh, trong hình  Quách Tĩnh Tĩnh đang ngủ, nhắm hai mắt một bộ vô hại.



Advertisement / Quảng cáo



Lưu đội nhìn ảnh, ngẩng đầu lơ đãng nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành trên mặt mang theo sự âm ngoan, trầm giọng nói: "Trừ em ấy ra, an nguy của những người khác đều không liên quan tới tôi."



Trong mắt Lưu đội thoáng qua một nét kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhưng rất nhanh y đã che giấu được, nặng nề gật đầu với Hạ Phạm Hành, mang theo mấy tên thủ hạ, động tác thành thạo thêm lanh lợi, cấp tốc chạy tới chỗ thuyền bè đang đậu.



Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động, ánh mắt thẳng tắp nhìn về hướng thuyền bè. Dương Tuyền biết, Hạ Phạm Hành cũng rất muốn đi, nhưng hắn biết rõ bản thân mình, hắn mặc dù thân thủ không tệ nhưng không có kinh nghiệm tác chiến tập thể, đi qua cũng không có tác dụng gì mấy.



Nhưng vào loại thời điểm này, chờ đợi thường càng làm cho người ta lo âu vạn phần.



"Phạm Hành, đừng quá lo lắng, Tĩnh Tĩnh không có việc gì đâu, Lưu đội là người mà Tử Chương đề cử, bọn họ nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp cậu tìm người."



Khóe miệng Hạ Phạm Hành mím chặt, không nói một lời.



□ tác giả lời ong tiếng ve:



Cám ơn hoa lài đích hoa trà, LUcifer89, nhỏ tinh đình 1017