Nhà Có Chính Thê

Chương 165 : Bày tỏ lòng dạ

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Mặc dù kế hoạch có biến nhưng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn muốn chuẩn bị cho Hạ Phạm Hành một bữa ăn tố.  Hạ Phạm Hành cũng cảm thấy, với trạng thái của cậu bây giờ thì có thể làm một số việc cũng tốt.



Nhưng lúc nhìn thấy khi Quách Tĩnh Tĩnh thái thức ăn mà hồn vía lại bay tới phương nào, chân mày Hạ Phạm Hành nhíu chặt lại, đi tới đoạt dao thái từ trong tay cậu đi, để qua một bên.



"Đừng thái nữa, chúng ta ra ngoài ăn."



Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, há miệng nói: "Hay là ở nhà ăn đi, sẽ xong nhanh thôi."



Quách Tĩnh Tĩnh cầm nồi sắt tới.



"Em một bên thái thức ăn một bên xào, rất nhanh thôi. Nếu như anh đói thì ăn cái khác trước đi trên bàn có chuối tiêu với cam đó."



Hạ Phạm Hành đưa tay ôm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, hai người quấn quýt lấy nhau.



"Anh thật sự đói lắm rồi, không bằng... Lấy em làm món khai vị trước đi?"



Mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ lên, đã lâu rồi không có cùng Hạ Phạm Hành âu yếm, thân thể căn bản không chịu được khiêu khích. Tay Hạ Phạm Hành dọc theo vạt áo lông chui vào, dán lên bụng cậu khẽ vuốt.



"Mấy ngày nay buổi tối con có ngoan không em?"Advertisement / Quảng cáo



Quách Tĩnh Tĩnh khẽ gật đầu một cái.



"Để cho anh nhìn một chút."



Hạ Phạm Hành trực tiếp kéo người khỏi phòng bếp, Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không kịp cân nhắc đã bị đặt ở trên giường.



"Hạ Phạm Hành..."



Hạ Phạm Hành xoay mình đè lên đùi Quách Tĩnh Tĩnh, vén  áo cậu lên để lộ ra cái bụng mượt mà, lòng bàn tay sát ở phía trên vuốt ve qua lại.



Quách Tĩnh Tĩnh hơi híp mắt, thu cằm lại để nhìn thấy mặt Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành khóe miệng ngậm cười, trong mắt đều là từ ái.
"Lần sau đừng làm như vậy nữa, bất kể có xảy ra chuyện gì em cũng phải tin tưởng anh, chờ anh, đừng hành động một mình nữa, biết không?"



Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân hình như biết Hạ Phạm Hành tại sao lại tức giận như vậy rồi. Cậu vùi đầu ở trước ngực Hạ Phạm Hành, lòng bàn tay dùng sức, kéo lấy cổ áo ngủ của Hạ Phạm Hành.



"Hạ Phạm Hành, em chưa từng không tin anh, " Quách Tĩnh Tĩnh dán chặt vào cơ thể Hạ Phạm hành, "Em biết, em đi cứu Trương Kỳ cũng không đáng giá, nếu như có thể em cũng không muốn cứu cậu ta đâu, mẹ nó ai muốn xen vào chuyện sống chết của cậu ta chứ! Anh không biết đâu lúc ở trên thuyền, có một khắc như vậy, ý nghĩ muốn giết cậu ta em cũng có rồi, em cũng lo lắng mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em biết em phải bảo vệ tốt đứa trẻ, em là ba của nó, đây là ta trách nhiệm, vì con, cũng là vì anh"



Nước mắt nước mũi cũng chảy xuống rồi, Quách Tĩnh Tĩnh quật cường cố hít trở về, không có tác dụng liền lau hết lên người Hạ Phạm Hành.



"Nhưng mà em không thể làm như vậy, bà nội em đã hơn bảy mươi tuổi rồi, em không thể trơ mắt nhìn bà kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, em sợ đến lúc đó bà sẽ bi thương quá mà xảy ra chuyện, vậy ba em cũng không có cách nào mà an tâm nổi. Mạng của em và bà em là do bà nội cứu, năm đó ba em mắc bệnh, là bà nội em nửa đêm đưa bà tới chỗ ông Giang mắc bệnh, một ngày ba bữa phục vụ chăm sóc. Hồi nhỏ em bị đi lỏng, ba em không hiểu chuyện gì xảy ra, bà nội liền cõng em đi tìm phương thuốc dân gian, nghe nói lục bình nấu ra nước có thể ngừng bệnh sởi bà lập tức mạo hiểm mò xuống ao tìm lục bình trong trời mưa to, nấu nước cho em tắm."Advertisement / Quảng cáo



"Đã nhiều năm như vậy rồi, con của bà không ở bên cạnh, bà nội thật lòng xem ba em như người thân ruột thịt, thứ tốt gì cũng không thiếu phần của hai cha con em. Em biết Trương Vu Hà xem thường em cùng ba,  bà nội bị kẹp ở giữa, rõ ràng Trương Vu Hà mới là con ruột của bà, coi như bà có chút thiên vị, em cùng ba cũng có thể hiểu được,  nhưng mà bà không có, bà đối với chúng em vẫn tốt như vậy, vẫn sẽ làm một bàn ăn ngon cho em ăn. Hạ Phạm Hành, em nợ bà hai cái mạng, một cái là của em, một cái là của ba em, còn có rất nhiều ân tình, đời này đến lúc chết em cũng sẽ không trả xong được."



"Hạ Phạm Hành, em không phải không tin anh, em một mực vẫn đợi anh, coi như đến giây phút nguy hiểm nhất em vẫn không từ bỏ, bởi vì em biết anh nhất định sẽ đến tìm em, anh nhất định sẽ..."



Quách Tĩnh Tĩnh cả người cũng rơi vào trong mơ hồ, cậu quá mệt mỏi rồi, vô luận là thân thể hay là nội tâm, rõ ràng ánh mắt cũng không mở ra được nữa rồi, ý thức cũng bắt đầu rời rạc. Quách Tĩnh Tĩnh nửa mê nửa tỉnh lẩm bẩm: "Hạ Phạm Hành, em không thể không có anh được, anh sau này... Đừng không để ý tới em nữa."



Hạ Phạm Hành ôm chặt lấy cậu, thương tiếc hôn lên trán Quách Tĩnh Tĩnh."Em ngủ nhé, ngủ ngon."



□ tác giả lời ong tiếng ve:



Cầu đề cử ~~~ đề cử không lấy tiền ~~~ cầu đề cử rồi ~~



Lời của editor: xin các cô đừng ngạc nhiên tại sao lại có chương mới, tất cả chỉ là do con editor này quá thiếu nghị lực thôi. Sau cả ngày mày mò xóa không biết bao nhiêu tài khoản wp, tui tuyến bố, tui! từ! bỏ! Cái đứa kia thích report thì report, dù sao tui cũng cop lại hết rồi, ứ sợ, chỉ hơi tiếc số view số vote với cmt cảm xúc của mọi người về truyện thôi:V Tui sẽ vẫn trường tồn với wattpad, nếu mất nick thì tui lập nick mới:v Xin mọi người hãy quên những gì tui up hôm qua nha, đừng nhắc lại kẻo tui xấu hổ =))) làm cho nghiêm trọng cố vô rồi giờ ngại ghê =)) tui sẽ lập blog trên Facebook để thông báo về tài khoản (nếu có biến) và tiến độ up truyện, link tui sẽ để dưới cmt nhé. 



Mọi người nếu rảnh có thể góp một phiếu report chết tài khoản ToiLuotBan (search toiluotban sẽ ra) nhé, chọn mục Violence, cop đoạn này của bạn facebooker Ngân Nguyễn: (mình cũng sẽ để dưới phần cmt) 



Và một tài khoản mới xuất hiện đang follow ToiLuotBan là toiluottoi, có thể là đồng bọn, mọi người cũng phải cảnh giác, tốt nhất là rp nhé.



Cuối cùng là lời chào thân ái từ một editor - thiếu - nghị - lực!