Nhà Có Chính Thê

Chương 170 : Có bỏ có được

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Trương Thanh dĩ nhiên không biết được những tâm tư xấu xa trong lòng  Quách Dực, cho dù biết rồi, chỉ cần người này thoải mái thì y cũng không quan trọng vấn đề ai là vợ của ai nữa, dẫu sao làm hóa chất trị liệu quá đau khổ, Trương Thanh khoảng thời gian này chỉ cần nhìn thấy thôi là đã chịu đủ lắm rồi.



Tuy là nói như vậy nhưng mà mỗi lần Quách Dực nôn mửa, y một chút cũng  không ngại dọn dẹp, giúp ông súc miệng, mới đầu Quách Dực còn có khí lực, còn có thể đẩy y ra không cho y làm mà để cho hộ công làm, sau đó đẩy cũng đẩy không được, chỉ có thể tùy y, đến thời điểm đó, Quách Dực thậm chí còn nghĩ, bây giờ  ông chết đi cũng đáng.



Trương Thanh kéo ngón tay Quách Dực qua, cúi đầu, xoa bóp gân cốt từng ngón một cho ông, một bên nói dông dài: "Cũng sắp qua năm rồi, A Tĩnh bên kia cũng nghỉ làm, chờ qua một thời gian ngắn em muốn cho A Chương đi đón A Tĩnh. Em hỏi qua bác sĩ rồi, anh sắp kết thúc chữa trị rồi, sau này chỉ cần từ từ tu dưỡng là được, bất kể như thế nào thì em vẫn muốn bốn người nhà chúng ta cùng nhau trải qua đêm ba mươi... Anh đừng kích động, em nói cái này anh đừng kích động, em kích động em sẽ không nói nữa."



Trương Thanh lật đật đè lại Quách Dực không để cho ông lộn xộn. Quách Dực nhìn Trương Thanh, thần sắc lộ vẻ xúc động, trong mắt chứa chan quá nhiều điều, nói cũng nói không hết.



Trương Thanh đỏ cả hốc mắt, thấy ông an tâm rồi, đưa lưng về phía ông bóp chân cho ông.



"Anh cũng đừng kích động, em biết, anh muốn ở bên em, sau này khẳng định sẽ gặp không ít phiền toái, anh có sợ hay không?" Trương Thanh hỏi nhưng lại không quay đầu, cũng không biết Quách Dực nháy mắt hay là không chớp mắt, nháy mắt một chút hay là nháy mắt hai cái. Trên thực tế, Quách Dực cũng biết, lời này thật ra thì không phải đang hỏi ông mà là đang hỏi chính mình, Quách Dực nhìn lưng Trương Thanh, mắt không động dù chỉ một chút.



"Thật ra thì, em thật sự rất sợ, ", Giọng Trương Thanh rất nhỏ, động tác trên tay dừng lại một chút, cách một lúc lâu, Trương Thanh mới cao giọng, "Nhưng mà lần này em nhất định sẽ không lại khiến mình thảm như thế, em đã không phải là đứa trẻ con mười mấy tuổi rồi, em sẽ không mặc cho người khác làm thịt đâu!"



A Thanh...



Quách Dực há miệng, dĩ nhiên là không phát ra được thanh âm nào cả, ông giật giật ngón tay, mới vừa muốn nắm lấy tay  Trương Thanh, ngoài cửa sổ đã truyền tới một tiếng: "Anh Thanh, có ở đây không? Cơm trưa em đưa tới cho anh đây."



"Ăn cơm rồi!" Trương Thanh như con mèo nhỏ vểnh tai, thẳng người, mở to mắt, trong mắt vẫn còn có chút cảm xúc tiêu cực, đứng lên cũng không thèm nhìn tới bệnh nhân ở trên giường, chạy thẳng tới cửa, trên mặt đều là hưng phấn.



Nhà ăn nơi này quá cao cấp, đầu bếp được mời tới món gì cũng biết làm, mỗi ngày thay đổi kiểu cách chuẩn bị đồ ăn, một tuần không bị trùng lặp lần nào, hơn nữa vừa dinh dưỡng lại vừa ngon, mấu chốt còn không tiêu tiền, Trương Thanh thật sự thích chết đi được.



Mà Quách Dực nằm ở trên giường, trên mặt tái nhợt mơ hồ có thể thấy được mấy vạch hắc tuyến.







Ngày phát bảng thành tích, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn đi tới trường học. Cậu là chủ nhiệm lớp, không đi không được, cho dù là trẻ con tiểu học năm thứ nhất, cha mẹ nhận được bảng thành tích rồi, thấy thành tích không được như y muốn cũng sẽ mặt đầy rầu rĩ tới tìm thầy giáo "tâm sự một chút".




Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình thật giống như bị Phương Hoài Minh cảm hóa, vốn là còn có chút tâm tình còn tích ở trong lòng giờ đã sáng tỏ thông suốt, cậu gật đầu một cái nói: " Được, vậy em về nói với Phạm Hành một tiếng."



"Được, vậy bọn anh cũng không quấy rầy em nữa, các em buổi trưa hẳn còn liên hoan đúng không? Cứ việc chơi đi, chơi vui vẻ vào, Tiểu Niên, nói với thầy buổi tối gặp đi, chúng ta phải trở về chuẩn bị bữa tiệc lớn!"



" Được!" Quách Tiểu Niên rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, "Tĩnh Tĩnh gặp lại nhé, buổi tối bọn con chờ thầy nga."



" Chờ em đấy." Phương Hoài Minh học Quách Tiểu Niên cũng nói một câu, hai cha con tay to dắt tay nhỏ, cười đùa vẫy tay với Quách Tĩnh Tĩnh.



Buổi trưa giáo viên liên hoan, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn tham gia. Thật ra thì tối ngày hôm qua cậu cùng Hạ Phạm Hành đã thảo luận rất lâu, có muốn tham gia liên hoan hay không. Quách Tĩnh Tĩnh  thật ra thì cũng không có muốn tới, có điều Hạ Phạm Hành lại khích lệ cậu tham gia, hắn hy vọng Quách Tĩnh Tĩnh có thể thành lập được vòng bạn bè của mình, mặc dù không nhất định có thể giống như hắn cùng Quách Tử Chương, Dương Tuyền nhưng bạn bình thường cũng là bộ phận không thể thiếu ở trong đời.



Để cho Quách Tĩnh Tĩnh vui mừng là, Phó Vĩ hình như cũng không truyền rao chuyện tình cảm của cậu ra bên ngoài, cô giáo tình cờ trêu đùa mấy câu cũng chỉ là nói cậu da mặt mỏng, hiếm khách các loại.



Lúc đi tới hành lang phòng vệ sinh gặp phải Phó Vĩ, Quách Tĩnh Tĩnh do dự một chút rồi rốt cục cũng há miệng kêu một tiếng: "Thầy Phó..."



Phó Vĩ nhanh chóng cúi đầu xuống, cũng không thèm nhìn cậu, vội vã đi qua trước mặt cậu. Quách Tĩnh Tĩnh đứng ngẩn ngơ tại chỗ, hình như là không nghĩ tới, nhưng mà cậu rất mau liền phục hồi tinh thần lại.



"Cám ơn." Nhìn bóng lưng Phó Vĩ, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn là nói ra mình lời muốn nói, Phó Vĩ  ngừng một lát rồi không quay đầu lại mà đi.



Nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lại khó hiểu cảm thấy nhẹ nhõm mà thở phào, giống như Phương Hoài Minh nói, không làm thì bạn vĩnh viễn không biết mình có thể làm tốt bao nhiêu, bất kể Phó Vĩ trong lòng nghĩ như thế nào thì cậu chỉ cần kiên định với điều mình muốn, cũng vì nó mà cố gắng, tương lai không hối hận là đủ rồi.



Hơn nữa, đời người nào có phương pháp nào thập toàn, có bỏ nhất định sẽ có được, chỉ cần kết quả là mình muốn, quá trình có khổ cực như thế nào đi nữa cũng là đáng giá.



□ tác giả lời ong tiếng ve:



Có độc giả nói muốn nhìn rõ thanh, để cho hắn đi ra bán một manh, cầu đề cử rồi cầu! Đẩy! Tiến! ---