Nhà Có Chính Thê

Chương 177 : Đánh Đường Đại Nghiệp

Ngày đăng: 18:29 30/04/20


Dương Tuyền ngồi ở trước giường bệnh, quần áo dính máu trên người còn chưa có đổi lại. Y siết chặt hai quả đấm, ánh mắt một mực không rời khỏi Hạ Phạm Hành đang nằm trên giường, thần sắc ngưng trọng.



Không ai nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy.



Dương Tuyền trước một bước biết được chỗ ẩn thân của Đường Đại Nghiệp, nhắc tới vẫn là công lao của Phùng Khiêm. Từ khi Đường Đại Nghiệp xảy ra chuyện, vợ gã Chu Phương thành con kiến trên chảo nóng, cũng may Đường Đại Nghiệp đối với bà ta từ trước đến giờ là đòi tiền có thể cho chứ sản nghiệp đừng nghĩ đụng được vào.



Đường Đại Nghiệp xảy ra chuyện, cảnh sát tới mấy lần nhưng không tra ra được trên người bà ta có cái gì, lại bị bà ta làm loạn muốn dùng cái chết để đe dọa nên phải rời đi. Chu Phương trở về nhà mẹ, Đường Đại Nghiệp gọi điện thoại tới đòi tiền, bà ta từ trước đến giờ đều tín nhiệm Phùng Khiêm nên trước tiên liên lạc với Phùng Khiêm, để cho Phùng Khiêm đưa tiền cho gã trước. Phùng Khiêm sợ trì hoãn nên gọi cho Hạ Phạm Hành nhưng lại bị tắt máy, y bèn lập tức gọi cho Dương Tuyền.



Phùng Khiêm xách tiền mắt có được từ chỗ Chu Phương, ngân hàng nói ghi chép cho cảnh sát để cung cấp đầu mối, mà Phùng Khiêm thì đi theo Hạ Phạm Hành cùng đi tìm Đường Đại Nghiệp.



Xuống xe, thấy tình cảnh quen thuộc trước mặt quen thuộc, khóe môi Hạ Phạm Hành nhếch lên một nụ cười nhạt.



"Thật đúng với câu châm ngôn kia, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."



"Còn không phải sao."



Dương Tuyền híp mắt nhìn bờ sông trước mắt, thuyền câu đậu sát ở bến tàu. Trên thuyền đèn đuốc dĩ nhiên kém sáng hơn phòng ở, ánh sáng yếu ớt lóe lên, gió sông nổi lên làm sóng vỗ vào thân thuyền, ánh đèn cũng theo đó mà lay động.



Dương Tuyền nhìn Hạ Phạm Hành: "Cậu chắc chắn cứ vào như vậy sao?"



Bọn họ một chiếc xe ba người, không mang bất kỳ vệ sĩ nào. Dương Tuyền biết Hạ Phạm Hành cùng Đường Đại Nghiệp giữa có ân oán cá nhân, trăm năm gia tộc cành lá đan chen, nội tình bên trong được che giấu vừa thâm vừa sâu, ai cũng không đụng được.



Thân phận của Hạ Phạm Hành bên ngoài vẫn là con trai của Hạ Khải Minh và Đường Hồng Lan, ngay cả Dương Tuyền ban đầu cũng không biết Hạ Phạm Hành là con riêng.



Trên thực tế chuyện Hạ Khải Minh cùng Mai Nguyệt y biết không ít, nhưng cái vòng này của bọn họ đều là nhân vật có mặt mũi, mọi người ở chung một chỗ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhất là Hạ gia là y dược thế gia, thử nghĩ xem trên đời này ai sẽ không bị bệnh chứ, lỡ đâu một ngày nào đấy phải chạy tới cửa người ta thì sao, vậy thì tốt nhất là kín miệng, không xen vào làm gì, vừa tốt cho mình lại vừa tốt cho người.



Hạ Phạm Hành muốn giết Đường Đại Nghiệp, đây là điều khẳng định, nhưng nếu nói là Hạ Phạm Hành sẽ đích thân giết Đường Đại Nghiệp thì Dương Tuyền chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường. Người như bọn họ không cần phải để cho tay mình dính máu, người muốn sống phải đẹp, phải sống sạch sẽ, ít nhất bề ngoài phải như vậy.



Nhưng muốn cho gã chịu khổ là chắc chắn, Hạ Phạm Hành cũng không phải loại hiền lành gì cho cam.



Dương Tuyền dập tắt tàn thuốc, thả lỏng gân cốt nói với Phùng Khiêm: "Gọi điện cho Đường Đại Nghiệp, để gã nói cho anh biết gã đang ở nơi nào"


"Hừ!" Dương Tuyền cười lạnh một tiếng, "Thật là tự tìm đường chết mà!"



Chặn hết mọi đường sống của gã, Đường Đại Nghiệp bị Hạ Phạm Hành nắm cổ áo đánh điên cuồng, hoàn toàn không có năng lực để đáp trả. Đường Đại Nghiệp trong nháy mắt bị đánh thành đầu heo, máu mũi chảy tràn lan, nắm đấm của Hạ Phạm Hành càng lúc càng hung tợn ác độc nhưng biểu tình trên mặt lại vẫn lạnh như băng.



Thêm cả dửng dưng.



Ngay lúc Phùng Khiêm cho rằng Đường Đại Nghiệp sẽ bị Hạ Phạm Hành đánh như vậy cho tới chết thì hắn lại thu tay, bình tĩnh lau tay đã dính máu vào quần áo của Đường Đại Nghiệp rồi đứng dậy nói  với Dương Tuyền: "Chúng ta đi."



"Đây đây!" Dương Tuyền vui mừng hớn hở theo sau.



"Hạ tiên sinh!" Phùng Khiêm không nghĩ tới Hạ Phạm Hành lại đi như vậy. Y nhìn Đường Đại Nghiệp co rúm lại ở trên đất, trong mắt Phùng Khiêm  rõ ràng còn mang chút ưu tư khác, "Cứ tính như vậy sao? Cứ đánh một trận như vậy liền... xong rồi?"



Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn y: "Phùng Khiêm, tôi cũng không có ý muốn phạm pháp, hiểu không?"



"Nhưng ngài phải biết, luật pháp cho tới bây giờ luôn chỉ đứng phía kẻ mạnh, có ai quyền người đó chính là luật pháp!" Phùng Khiêm không cam lòng, loại người như Đường Đại Nghiệp không nên sống ở trên cõi đời này mới đúng!



Hạ Phạm Hành nhìn Phùng Khiêm, hồi lâu không lên tiếng. Phùng Khiêm cảm thấy ánh mắt Hạ Phạm Hành có chút xa lạ, y không nhịn được mà lui về sau một bước.



Hạ Phạm Hành trầm giọng nói: "Phùng Khiêm, chuyện này cậu quả thật đã giúp tôi không ít, cần bao nhiêu tiền cậu cứ mở miệng đi."



"Hạ... Hạ tiên sinh, ngài đây là có ý gì?"



"Chưa nghĩ ra số lượng sao?" Hạ Phạm Hành không để ý tới câu hỏi của y, lẩm bẩm nói, "Vậy  chờ cậu nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại nói cho tôi, tôi muốn chúng ta sau này không cần gặp lại nữa.



"Hạ tiên sinh!" Phùng Khiêm siết chặt quả đấm, cái này không giống như những gì bọn họ đã nói lúc ban đầu! Y muốn cùng Hạ Phạm Hành, lấy được tiền, lấy được danh lợi, lấy được hết thảy mong muốn, mà không phải là giống như bây giờ, bị người ta tùy tiện đuổi đi như vậy."Ngài ban đầu cũng không cam kết với tôi như thế!"



"Phùng Khiêm, tôi không thích người không có ranh giới cuối cùng. Một người ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không có, người như vậy sẽ không biết sợ cái gì. Dũng cảm không sợ và không sợ nên mới thành dũng cảm là hai ý khác nhau hoàn toàn, cái trước là tự mình phá vỡ quy tắc của thế giới này, còn cái sau lại là tự cho mình là quy tắc. Làm người quá quy củ thì không có ý nghĩa, nhưng nếu thật sự không có quy củ thì một ngày nào đó sẽ thành hại người hại mình."



Hạ Phạm Hành nói xong thì không tiếp tục nữa, cùng Dương Tuyền rời đi.



□ tác giả lời ong tiếng ve: