Nhà Có Chính Thê

Chương 208 : Nhầm lẫn xấu hổ lớn

Ngày đăng: 21:19 20/05/20


Quách Tử Chương dập tắt điếu thuốc đã hút xong vào trong gạt tàn, vẻ mặt không rõ nói: "Nếu như tôi cho cậu cơ hội mới là không công bằng với cậu nhất."



"Nói tới nói lui mà cậu còn không đồng ý!" Dương Tuyền có chút mất kiên nhẫn.



Quách Tử Chương uống sạch rượu đỏ trong chai rồi đứng lên nói: "Uống ít chút đi, cái này uống rồi tổn hại sức khỏe, tôi đi trước đây." Nói xong anh xoay người muốn rời đi, Quách Tử Chương vốn dĩ muốn đến trò chuyện với Dương Tuyền thật tốt, nhưng khi nhìn thấy Dương Tuyền không chùn bước như vậy, Quách Tử Chương cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn, cảm giác như có một nhóm lửa đang cháy lên ở trong ngực vậy.



Dương Tuyền thấy Quách Tử Chương muốn đi liền nhào tới kéo cánh tay anh: "Không cho phép đi! Hôm nay không nói rõ ràng thì không cho phép cậu đi! Uống rượu là tổn hại sức khỏe, nhưng có tổn hại sức khỏe như thế nào đi nữa thì cũng không bằng cậu tổn thương tim của tôi!"



Quách Tử Chương phiền não kéo cổ áo.



"Buông tay."



"Không thể nào!"



Dương Tuyền cắn răng nói xong, dùng lực kéo Quách Tử Chương trở lại, đẩy ngã anh ở trên ghế sa lon. Thấy Quách Tử Chương muốn đứng dậy, Dương Tuyền dứt khoát đè cả người mình lên trên.



Quách Tử Chương cau mày, một cơ thể của đàn ông trưởng thành đè lên cũng không nhẹ, ngọn lửa trong lồng ngực như bị y đè ép ra, cổ họng đều bị thiêu đốt.



"Cậu..." Quách Tử Chương há miệng mới phát hiện giọng của mình cũng bắt đầu trở nên khàn khàn, anh nuốt ngụm nước miếng mới đỡ hơn một chút, "Dương Tuyền cậu muốn làm gì?"



"Muốn làm gì không phải rất rõ ràng sao?" Dương Tuyền ngồi ở trên đùi anh bắt đầu kéo quần áo của mình ra, kéo xong rồi thì nhào tới kéo quần áo của Quách Tử Chương, một bên cúi đầu xuống há miệng hôn lên.



Quách Tử Chương vào lúc này cũng phát hiện bản thân có điểm không đúng, đưa tay đẩy hai vai của Dương Tuyền ra, ánh mắt nồng sâu hỏi: "Cậu đã thả cái gì vào trong rượu?"
"Đệt! Quách... Quách Tử Chương, cậu... Cậu mẹ nó không phải là người!"



Quách Tử Chương hừ lạnh một tiếng: "Do cậu tự chuốc lấy!"



Đúng, chính là y tự chuốc lấy! Lúc Dương Tuyền mua thuốc cũng chưa nói là dùng với đàn ông hay phụ nữ, loại thuốc có dược tính tương đối mạnh được người ta cho này là để dùng ở trên người phụ nữ, phụ nữ không có lực công kích, sau khi trúng thuốc chỉ có thể để mặc Dương Tuyền dày vò, nhưng Quách Tử Chương thì lại khác, lực công kích cùng thân thủ của Quách Tử Chương bỏ rơi y mấy con phố rồi.



Cho nên nói, đây không phải là tự chuốc lấy thì là cái gì chứ?







Lúc Dương Tuyền tỉnh dậy thì trời còn chưa sáng, ngày hôm qua giằng co một buổi chiều, cơm tối cũng không ăn, chưa tới tám giờ đã ngủ, lúc tỉnh dậy mới có năm giờ, ngoài cửa sổ bầu trời tối tăm mờ mịt.



Dương Tuyền không dám lập tức mở mắt ra, chỉ cố làm bộ lơ đãng sờ sờ ở bên cạnh, không sờ được ai thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy tức giận vô cớ.



"Rút trym vô tình, Quách Tử Chương cái tên khốn kiếp này không phải là người mà! Mới vừa làm xong đã trở mặt rời đi, a... Eo ông mày cũng sắp gãy rồi, đờ mờ!"



Hai chân Dương Tuyền run rẩy xuống giường, vịn tường run lẩy bẩy đi tới phòng tắm, mơ hồ đã nhìn thấy trong phòng khách hình như có bóng người.



Dương Tuyền híp mắt nhìn kỹ, quả thật có người, là Quách Tử Chương, anh đang mặc quần áo ngủ của y ngồi ở đằng kia, trong tay hình như cầm thứ gì đó.



Trong nháy mắt đó, Dương Tuyền không nhịn được mà nhếch miệng, hóa ra không đi à...