Nhà Có Chính Thê

Chương 218 : Đừng quên tâm nguyện thuở ban đầu

Ngày đăng: 08:28 18/07/20


Trong phòng, Trương Thị cũng nghẹn ngào rơi nước mắt. Bà móc ra cái khăn nhăn nhúm từ trong túi, sau khi giũ thẳng thì lau đi nước mắt, ổn định lại tâm tình rồi quay đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Đúng rồi, Tiểu Hạ đâu rồi? Sao lần này không thấy thằng bé không về cùng con? Bà nhớ vị này là bạn thẳng nhỏ đúng không? Chuyện trước kia của ông nội con may mà có thằng bé giúp, nhưng mà mắt bà không được tốt lắm, có nhận lầm cũng đừng trách bà hen."



Dương Tuyền cười rực rỡ, nói: "Bà nội, trí nhớ của bà thật tốt, con và Phạm Hành là bạn tốt của nhau, cũng làm việc ở Tể Ninh, lần này Phạm Hành có chuyện đi công tác, con lại nhàn rỗi nên theo mọi người tới."



Người già đều rất thích thanh niên hoạt bát, nhìn vô cùng có sức sống, lại tinh thần phấn chấn, lúc này bà cũng gật đầu cười: "Nhớ không lầm là tốt rồi, chứng minh bà còn chưa tới mức hồ đồ."



"Đó là dĩ nhiên rồi ạ." Dương Tuyền hết sức chắc chắn.



Lúc này Trương Vu Kiều cũng biết mình nghĩ sai rồi, người tên Dương Tuyền này hóa ra không phải là vị kia của Quách Tĩnh Tĩnh.



"Bất kể như thế nào thì trở về rồi nhất định phải ở lại ăn bữa cơm. Mẹ, giờ con đi xem trong tủ lạnh có cái gì thì để ra cho tan, buổi tối chúng ta ăn cơm chung với nhau."



Khoảng thời gian này Trương Vu Kiều đều ngủ cùng Trương Thị, buổi tối hai mẹ con nằm ở trên giường tán dóc, Trương Thị nói không ít về những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây. Tuổi của Trương Vu Kiều ngày càng lớn, có chút ý kiến cũng thay đổi, không cố chấp như hồi trẻ nữa. Thật ra thì nghĩ lại, những năm này nàng hẳn nên cảm ơn Trương Thanh mới phải. Những năm nay anh em bọn họ không ở bên cạnh cha mẹ, cha mẹ ốm đau bệnh tật đều là Trương Thanh ở bên chăm lo, nàng cũng chẳng có gì để oán hận y cả.



Chẳng qua, ba người anh em của nàng lại chẳng nghĩ được những điều này. Hình như trong mắt của bọn họ chỉ thấy được những gì mà Trương Thị bỏ ra vì Trương Thanh, căn bản không thấy được sự hồi đáp của y dành cho Trương Thị. Trương Vu Kiều cảm thấy điều này có liên quan tới tư tưởng cũ. Nàng là con gái, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đã đổ đi, vốn dĩ cũng không trông cậy được sau khi kết hôn còn có thể sống dựa vào nhà mẹ, nhưng con trai lại không giống thế. Con trai đều sẽ cho rằng mẹ vì mình làm những gì đều là chuyện đương nhiên, cho nên ở trong chuyện này, nàng thấu triệt hơn rất nhiều so với ba anh em của mình.



Trương Vu Kiều vừa nói vừa đứng dậy đi tới phòng bếp, Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên mở miệng gọi nàng lại: "Bác ơi."



"Ai đấy? Sao thế?" Trương Vu Kiều đáp một tiếng rồi quay đầu nhìn cậu.



Trong mắt Trương Thị lộ vẻ xúc động, không uổng phí bà kể hết những chuyện xảy ra gần đây cho Trương Vu Kiều biết, phải biết rằng nếu như đặt ở lúc trước, Quách Tĩnh Tĩnh có gọi thêm mười lần hay trăm lần đi nữa, Trương Vu Kiều cũng chưa chắc sẽ quan tâm tới cậu.





Trương Vu Kiều liếc nhìn đồng hồ ở trên tường: "Bây giờ ạ... Như vậy đi, con dùng nước sôi đun lên rồi cho vào nồi hầm nhé."



" Được."



Trương Thị trả lời một tiếng, Trương Vu Kiều lại trở về phòng bếp, đóng cửa lại, một hồi nữa nấu ăn sẽ có mùi khói dầu, đóng cửa lại là vì phòng ngừa mùi khói dầu bay vào gian nhà chính.



Trương Thị run run hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tĩnh Tĩnh, có phải con... bị bệnh gì hay không? Con đừng sợ, con nói cho bà nội, bất kể bệnh gì bà nội cũng chữa cho con, bà nội vẫn còn có chút tích góp, bất kể tốn bao nhiêu tiền bà nội cũng sẽ chữa cho con."



"Bà nội, con không bị bệnh." Quách Tĩnh Tĩnh bắt lấy hai tay đang phát run của Trương Thị, cầm thật chặt."Con không phải bị bệnh."



"Vậy... Đó là cái gì? Con mau nói đi, con muốn dọa chết bà nội sao?" Trương Thị vừa cuống cuồng lại vừa sợ.



"Dạ..." Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không biết nên nói như thế nào nữa.



"Mẹ, A Tĩnh không phải bị bệnh, là đang có bầu." Vào lúc này Trương Thanh cùng Quách Dực cũng trở lại, trừ bỏ đôi mắt đang đỏ ửng kia thì nhìn đâu cũng thấy khỏe mạnh.



"Cái gì?" Sắc mặt của Trương Thị hết xanh rồi lại trắng, trong đầu bỗng dưng biến thành một mảnh trống rỗng.



Trương Thanh xoay người đóng cửa lại, đi tới bên người của Trương Thị, kéo tay bà rồi ôn nhu nói: "Mẹ, chuyện này mẹ từ từ nghe con nói."



Mới vừa rồi ở bên ngoài, Trương Thanh đã thương lượng qua với Quách Dực, y muốn nói chuyện mình và Quách Tĩnh Tĩnh có thể mang thai cho Trương Thị biết. Thật ra thì trong lòng Trương Thanh vẫn có chút bận tâm Trương Thị sẽ không tiếp thu nổi, có điều Quách Dực cũng rất ủng hộ. Quách Dực nói với y, gạt ai thì gạt chứ riêng Trương Thị thì không thể gạt được, Trương Thanh cảm thấy Quách Dực nói rất đúng.