Nhà Có Chính Thê

Chương 31 : Vô cùng tức giận

Ngày đăng: 18:27 30/04/20


Đoạn thời gian trước hội sở tư nhân của Đường Đại Nghiệp bị tố cáo, chuyện này tuy sẽ không tạo thành uy hiếp gì với gã, nhưng theo thông lệ sẽ phải tiến hành một ít kiểm tra, vì thế tất cả các hoạt động của hội sở đều phải dừng lại một thời gian, cái này làm cho Đường Đại Nghiệp hết sức tức giận, tâm tư dành cho Hạ Phạm Hành cũng vơi đi một nửa.



Hạ Phạm Hành bây giờ mỗi ngày vô cùng thanh nhàn, đến công ty làm việc, buổi tối năm giờ đúng giờ tan sở về nhà. Hắn ở nhà cách trung tâm thành phố có chút xa, đi tới thành phố hay đi trong huyện không sai biệt lắm đều là nửa giờ. Hôm nay là thứ bảy, Hạ Phạm Hành ngồi ở trong thư phòng liếc nhìn tài liệu gần đây mới lấy được, mở ra trên giấy ghi không ít tình hình của Đường Đại Nghiệp bây giờ, khoảng thời gian này gã phải đi xã giao ăn uống rất nhiều, từ thư ký đến cục trưởng, quan viên lớn nhỏ hơn mười người, mọi tấm hình đều chụp ngay mặt, thậm chí có loại hình ảnh nhạy cảm khó coi, cũng được xem cẩn thận.



Cốc cốc!



Cửa thư phòng bị gõ, Hạ Phạm Hành thấp giọng nói: "Vào đi."



Người làm công mới tới đẩy cửa ra, cung kính nói: "Tiên sinh, người ngài chờ đã tới."



Hạ Phạm Hành lúc này mới ngẩng đầu, nam nhân đi đằng sau đi vào trong, gật đầu kêu một tiếng: "Hạ tiên sinh."



Hạ Phạm Hành gật đầu, đứng dậy đi tới ghế sa lon bên này, đưa tay chỉ ghế sa lon nói: "Ngồi đi."



Người đàn ông ở chỗ ghế salon một người ngồi xuống, Hạ Phạm Hành ngồi ở đằng kia dựa vào thành ghế, tư thái tùy ý ưu nhã, nhàn nhạt hỏi: "Hội sở bên kia đều giải quyết sao?"



" Dạ, cũng đã giải quyết."



"Tra ra người tố cáo là ai chưa?"




Hạ Phạm Hành một buông tay: "Vậy thì thật là tốt, cậu, cậu cũng biết, loại chuyện này việc đầu tiên chính là anh tình tôi nguyện, nếu cậu ta không thích cháu không muốn,chuyện này hay là bỏ đi."



Đường Đại Nghiệp hung ác trợn mắt nhìn thiếu niên một cái, vẫy tay giống như đuổi ruồi nói: " Người đâu, đem nó đi, nhìn cũng thấy chướng mắt."



Ngoài cửa có người đi vào, kẹp thiếu niên kéo ra bên ngoài, thiếu niên giùng giằng hướng Hạ Phạm Hành gào lên: "Khốn kiếp! Đồ già khú! Anh nhớ cho tôi, là ông đây coi thường anh, không phải anh coi thường ông đây!"



Phanh!



Cửa bị đóng lại, lời thiếu niên một câu cũng không lọt vào tai Hạ Phạm Hành.



Đường Đại Nghiệp nhìn chung quanh Hạ Phạm Hành mấy lần, thử dò xét hỏi: "Phạm Hành, cháu sẽ không phải đối với tiểu tử lần trước động tâm chứ? Cháu còn thường mà? Nhắc tới cũng phải nói, lớn lên không tệ, chính là quá lộn xộn, cậu cũng không thích loại lắm mồm nói nhiều, miệng của bọn họ cũng không phải dùng để nói chuyện, làm việc tốt là được."



Đường Đại Nghiệp trong miệng vừa nói lời thô tục, vuốt ve cằm của cặp sinh đôi kia, tà mị sờ sờ gò má, đứa bé trai đỏ mặt cúi đầu, muốn nói còn thẹn thùng, thật sự đẹp mắt.



Bỗng nhiên cảm giác có hai mắt nhìn mình chằm chằm, đứa bé trai thoáng ngước mắt lên nhìn trộm một cái, lửa trong mắt Hạ Phạm Hành quen thuộc mà nóng bỏng. Mặt đứa bé trai lần này còn đỏ hơn, ngồi ở đằng kia giống y hệt như một con vịt bị luộc chín.



(*) Nguyên bản gốc tác giả viết là "Vật lí loại tụ, nhân dĩ quần phân." nhưng khi mình tra thì cổ ngữ Trung Quốc chỉ có một câu là "Nhân dĩ loại tụ, vật dĩ quần phân", ý chỉ dù là người hay vật, đều sẽ vì những tập tính chung nào đó mà quần tụ bên nhau. Mình xin phép để theo như cổ ngữ tra được.