Nhà Có Chính Thê

Chương 36 : Vì cậu mà tới

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


"Là hiểu lầm." Quách Tĩnh Tĩnh sợ Hạ Phạm Hành nói ra chuyện không nên nói, không đợi hắn nói xong đã cướp lời trước, trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt thật hung dữ.



Trương Thanh vừa nghe có hiểu lầm, liền hỏi: "Cái gì hiểu lầm?"



Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời được, cậu từ trước đến giờ không quen nói dối, đối với phương diện này vốn không được lanh lợi cho lắm.



"Không thể coi là hiểu lầm, Trương tiên sinh, người hại A Tĩnh thất nghiệp là một người bà con xa của tôi, tình huống lúc đó, A Tĩnh cũng là trung thành với cương vị mà thôi, là do thân thích của tôi làm quá lên, còn hại A Tĩnh mất công việc. Lúc ấy tôi cũng ở chỗ đó, không thể giúp  A Tĩnh đứng ra giải thích rõ ràng, tôi cũng có trách nhiệm, vì thế tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn với A Tĩnh."



Hạ Phạm Hành cảm thán, mặt đầy áy náy, cũng không dám nhìn mặt Trương Thanh.



"Nguyên lai là như vậy." Trương Thanh bừng tỉnh, "Hạ tiên sinh, ngài không cần khách khí như vậy, chuyện kia tôi cũng biết một chút, chuyện này cũng không thể trách cậu, cậu cũng nói là bà con xa, có thể có lòng hỗ trợ, chúng ta đã rất cảm kích."



Ngày thứ hai Quách Tĩnh Tĩnh xảy ra chuyện, Trương Thanh đi trấn trên, ngồi một ngày cuối cùng cũng biết được một ít chuyện, Quách Tĩnh Tĩnh đắc tội người nọ lai lịch không nhỏ, Hạ Phạm Hành một người ngoại địa làm sao có thể chống lại, hắn có thể có lòng áy náy, coi như người này không tệ, rất có lương tâm. Trương Thanh tự nhiên cũng không trách tội người ta.



Mặc dù Trương Thanh nói như vậy, áy náy trong lòng Hạ Phạm Hành không có giảm ít hơn bao nhiêu, hắn như cũ cúi đầu ngồi ở đằng kia, không khí trên bàn cơm cũng trở nên ngột ngạt.



Trương Thanh nhìn bọn họ một chút, cười giảng hòa nói: "Được rồi, bất kể trước kia phát sinh chuyện gì, bây giờ vẫn là ăn cơm quan trọng nhất, chúng ta không nói tới những thứ kia nữa, ăn cơm ăn cơm. Hạ tiên sinh, tôi kính cậu một ly."



Hạ Phạm Hành cũng không phải người không biết điều, Trương Thanh nói như vậy, hắn tự nhiên có một bậc thang để đi xuống, đứng dậy bưng ly rượu hướng Trương Thanh giơ giơ, quay đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "A Tĩnh không đồng ý sao?"



"Nó không biết uống rượu." Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa lên tiếng, Trương Thanh liền thay cậu đáp."A Tĩnh dị ứng với rượu cồn, không thể uống rượu, xin lỗi Hạ tiên sinh, tới tới tới, tôi bồi cậu đi. "




"Hạ tiên sinh." Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không hiểu được ý đồ của Hạ Phạm Hành, cậu không phải kiểu người thích vòng vo, có thắc mắc liền trực tiếp hỏi, "Anh vừa nãy nói là thật sao? Nhà này, anh chắc chắn sẽ không lấy lại chứ? Dĩ nhiên, nếu như có thể, tôi hy vọng có thể dùng tiền của mình mua lại từ trong tay anh."



Mua? Dĩ nhiên không thể mua, mua rồi thì sau này tôi làm sao có thể đường đường chính chính vào ở? Hạ Phạm Hành trong lòng tính toán, nhìn ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh, ánh sáng càng phát ra chói mắt.



Quách Tĩnh Tĩnh cau mày, thấy Hạ Phạm Hành lại không lên tiếng, giọng lạnh xuống hỏi: "Anh thật chỉ là muốn xem ngôi nhà gạch đỏ một chút mới đến nơi này sao? Tôi biết, đêm đó anh ở ngoài cửa đợi rất lâu, anh đang nhìn cái gì? Nhà sao?"



"Không, " lần này Hạ Phạm Hành lên tiếng, hắn nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt bỗng nhiên trở nên chuyên chú, "Nếu như... Tôi nói tôi là đang nhìn em, chờ em ngủ, em sẽ tin sao?"



"!" Quách Tĩnh Tĩnh hoảng sợ đến nỗi mắt mở lớn Hạ Phạm Hành lời này... Có ý gì?



"Tôi đùa thôi." Hạ Phạm Hành cười mặt đầy giễu cợt, giơ tay lên nói xin lỗi: " Xin lỗi, hy vọng cậu không để ý, tôi đi trước, ngủ ngon. "



Vừa nói không đợi Quách Tĩnh Tĩnh phục hồi tinh thần lại trả lời, Hạ Phạm Hành đã ngồi vào trong xe, lái xe rời đi.



Mặc dù người nọ cuối cùng nói là đùa giỡn, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không có biện pháp để cho đầu óc tỉnh táo lại,  Hạ Phạm Hành tại sao lúc gần đi nói lại như vậy? Chỉ vì muốn trêu đùa cậu sao?



______________



Lời tác giả: Có ai đoán được mối quan hệ giữa Hạ Phạm Hành với ngôi nhà gạch đỏ không?