Nhà Có Chính Thê

Chương 39 : Bánh bao đổi cháo

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


Năm giờ chiều, Quách Tĩnh Tĩnh đúng lúc tới đón Triệu A Mỹ tan việc, hai người đi tới một  nhà hưu nhàn nhỏ, chỗ đó tương đối thích hợp để nói chuyện riêng.



Quách Tĩnh Tĩnh gọi món sườn heo, Triệu A Mỹ muốn một phần mì xào, trong tiệm vào lúc này không ít người, cũng may các chỗ ngồi đều có tấm chắn ngang  không ai làm trở ngại ai.



Trong lúc ngồi chờ, Triệu A Mỹ mở miệng trước, vẻ mặt mềm mại treo lên nụ cười ôn nhu, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Anh không phải có chuyện muốn nói với em sao? Làm sao mà một câu cũng không nói?"



Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Triệu A Mỹ, cậu không phải kiểu người thích vòng vo, liền trực tiếp hỏi: "Cô em nói với người khác, hai chúng ta sắp đính hôn, chuyện này em biết không?"



Triệu A Mỹ có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.



Quách Tĩnh Tĩnh chân mày trong nháy mắt nhíu lại, cậu cho là Triệu A Mỹ là không biết chuyện này, đây đều là chủ ý của Triệu Kim Hoa, nhưng... Nguyên lai cô đã biết, tại sao?



"Thế nào?" Triệu A Mỹ thấy Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt không tốt, có chút khó hiểu, "Anh... Trông giống như không vui lắm? Anh... Anh không muốn đính hôn với em, đúng không?"



"Anh không có ý này, " cậu nhìn Triệu A Mỹ trong mắt chất chứa bi thương, Quách Tĩnh Tĩnh cũng có chút không đành lòng, "Anh chỉ là muốn biết cô em làm sao lại nói chuyện này, bởi vì nhà anh chưa từng nói với cô em rằng muốn đính hôn."



Triệu A Mỹ thay đổi sắc mặt, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy kinh ngạc: "Làm sao anh biết? Cô rõ ràng nói với em, cô ngày hôm qua đi tới nhà anh, ba anh chính miệng nói để cho hai chúng ta đính hôn. Ý anh là chẳng lẽ nói cô em nói láo lừa gạt em sao?"



"Ba anh?" Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết rõ sự tình, mặt đầy mơ hồ.



Triệu A Mỹ mặt tối sầm, mím môi hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Anh có phải cảm thấy em không ai thèm lấy, cho nên mới tính kế ba anh đúng không? Quách Tĩnh Tĩnh, anh bình thường ngu ngốc cũng không sao, em cũng không muốn tìm một người miệng lưỡi ngọt xớt cùng trải qua một đời, nhưng anh hỏi lời này có chút quá phận rồi đấy. Bất kể như thế nào, em là con gái, chẳng lẽ chuyện đính hôn em còn có thể bịa đặt hoàn toàn sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh không giỏi nói ăn nói, Triệu A Mỹ liên tục chất vấn càng làm cho cậu không biết trả lời như thế nào.



"Quách Tĩnh Tĩnh, " Triệu A Mỹ lau nước mắt, "Nếu anh không muốn, em sẽ không miễn cưỡng anh, loại chuyện này chính là miễn cưỡng cũng sẽ không thể, không đính hôn cũng không sao, em cũng chẳng phải người phù hợp với anh."



Triệu A Mỹ cảm thấy mình đã bị làm nhục, ủy khuất cùng nổi nóng đồng thời bùng nổ, không nhịn được nước mắt cũng chảy ra, nhưng bên trong có cảm thấy áy náy hay không, phỏng đoán chỉ có mình cô biết thôi.


Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, Hạ Phạm Hành từ trên cao nhìn xuống, ôn nhu nói: "Nếm thử một chút xem."



Quách Tĩnh Tĩnh phản ứng đầu tiên là: "Anh làm sao nhanh như vậy đã mua về rồi?"



"Tôi lái xe."



Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy không phục, có xe thì giỏi lắm sao? Cậu cũng có con lừa nhỏ nha.



Hạ Phạm Hành kéo túi ny lon ra: "Ăn đi."



Quách Tĩnh Tĩnh thật sự rất không muốn ăn, cậu không muốn, nhưng là bụng không chịu thua kém a, không để cho nó ăn nó liền đau cho cậu xem.



Quách Tĩnh Tĩnh nuốt  một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Nếu không... Tôi đổi cháo với anh, tôi không muốn thiếu nợ anh."



Hạ Phạm Hành cười híp mắt gật đầu: " Được." Không thể tốt hơn nữa.



Kết quả, cảnh tượng khó hiểu biến thành hai người cùng ngồi trên bàn cơm, Hạ Phạm Hành ăn cháo Quách Tĩnh Tĩnh nấu, Quách Tĩnh Tĩnh gặm bánh bao thịt Hạ Phạm Hành mua được, bầu không khí còn phi thường hòa hợp. Bởi vì miệng Quách Tĩnh Tĩnh có chút bận bịu, tâm tư chỉ có ăn và ăn.



Mà Hạ Phạm Hành cũng quả thật bị sức ăn của cậu làm cho kinh động, may hắn mua nhiều bánh bao, nếu không thì dựa theo sức ăn Quách Tĩnh Tĩnh, chắc chắn không đủ.



Bất quá, người xưa thường nói, có thể ăn là phúc, cái này ngược lại cũng nói, người này dễ nuôi.



Đang lúc Hạ Phạm Hành bận suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của xe hơi, Hạ Phạm Hành trong mắt ám quang chợt lóe. Quách Tĩnh Tĩnh ở đối diện đang chìm trong thế giới của bánh bao, cửa bỗng nhiên bị người hung hăng đá một cước.



Phanh! Cửa bị đạp lảo đảo muốn gãy, khóa cửa trực tiếp bị hư, bốn góc chỉ dựa vào một cái đinh, nửa treo ở bên trên.



Người đi đầu ngón tay đeo nhẫn vàng, mặt đầy lưu manh dẫn mấy người mặc  quần áo màu đen vào cửa, giọng ngạo mạn nói: "Có phải nhà Quách Tĩnh Tĩnh không?"