Nhà Có Chính Thê
Chương 45 : Hai người cãi nhau
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
"Oa! Anh này thật là đẹp trai."
"Đúng vậy, thành thục chững chạc, vừa hay là loại hình tôi thích."
"Không phải cô có bạn trai rồi sao?"
"Có cũng có thể chia tay."
Triệu A Mỹ sắc mặt không tốt lắm. Đồng nghiệp ngày thường bát quái cũng được đi, đều là đàn bà trời sinh, nhưng gương mặt đối phương đẹp quá mức như vậy, huống chi người này nhìn thì không phải là người bình thường, lại quen với Quách Tĩnh Tĩnh, tùy tiện bình luận về dáng vẻ của người đó sẽ khiến A Tĩnh mất hết mặt mũi, cũng gián tiếp làm cô mất mặt, cho nên Triệu A Mỹ tự nhiên sẽ không vui vẻ.
Hơn nữa, chỉ cần liếc mắt một cái, Triệu A Mỹ đối với người đàn ông này liền không có hảo cảm, cả người tản ra khí tràng u ám không rõ, đôi mắt thâm thúy kia tựa như muốn hút người vào trong đó vậy.
Hạ Phạm Hành gọi xong, Quách Tĩnh Tĩnh hồi lâu không lên tiếng, Triệu A Mỹ dưới mặt bàn kéo ống tay cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: "A Tĩnh..."
Quách Tĩnh Tĩnh đứng lên, lạnh nhạt mà lễ phép hướng Hạ Phạm Hành gật đầu: "Hạ tiên sinh."
Đây là lần đầu tiên Quách Tĩnh Tĩnh xưng hô như vậy với Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành ngược lại không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua là khẽ cười cười.
Lúc này phục vụ viên trong phòng chú ý tới Hạ Phạm Hành, tới mời hắn đi lên nhã gian trên lầu, Hạ Phạm Hành cũng không quấy rầy nữa,nói tiếng chào hỏi với Quách Tĩnh Tĩnh rồi mang người lên lầu.
Hạ Phạm Hành vừa đi, đồng nghiệp Triệu A Mỹ đã líu ríu bàn tán về hắn.
"Anh đẹp trai, anh với người kia quan hệ rất tốt sao? Anh ấy làm gì thế? Nhìn không giống người bản xứ đi."
"Đúng vậy, gương mặt đó dáng dấp cũng có thể làm minh tinh, khí chất cũng tốt, mấu chốt là cười lên thật ôn nhu nha, nhất định anh ấy chính là nam thần trong lòng tôi."
"Đúng vậy đúng vậy, thật đẹp trai."
Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng nét đẹp của cậu với Hạ Phạm Hành khác nhau rất lớn, Hạ Phạm Hành nhìn một cái chính là nhân sĩ thành công, thương nghiệp tinh anh, cùng người như vậy chung một chỗ, con gái dù có cuộc đời u tối đến mấy cũng có thể hóa thành công chúa. Ai mà không muốn tìm chồng là con đẹp trai nhà giàu chứ, không cần chịu khổ mà vẫn có được cuộc sống xa hoa giàu có.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe các nàng ngươi một lời ta một lời hỏi, thanh âm có chút lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không quen người kia lắm, cũng không biết hắn là người nơi nào."
Hai người đang trầm mặc, Triệu A Mỹ bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, sắc mặt không được tốt nói: "Quách Tĩnh Tĩnh, anh không muốn nói với em cái gì sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày: "Em nói chuyện công việc sao?"
Triệu A Mỹ không trả lời thẳng, cắn răng nói: "Em nhất ghét người khác lừa gạt em, coi như là lời nói dối có thiện ý, em cũng không cách nào tiếp nhận."
"Anh cho tới bây giờ cũng không có lừa gạt em, " Quách Tĩnh Tĩnh che bụng.
Triệu A Mỹ cười lạnh: "Không lừa gạt em? Vậy anh tại sao không nói với em chuyện anh bị sa thải, anh hôm nay lại nói ngay trước mặt đồng nghiệp của em. Anh có biết hay không, anh hại em giống như kẻ ngu vậy!"
"Anh không có ý đó, " Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt chuyển xanh đổi trắng, "Chuyện này là anh cân nhắc không chu toàn, anh xin lỗi, anh cũng không xem em như kẻ ngu. A Mỹ, chúng ta tương lai là muốn kết hôn cùng nhau sống qua ngày, anh không nghĩ tới việc sẽ lừa dối em."
"Nhưng anh lại làm như thế, anh hại em mất hết thể diện! Quách Tĩnh Tĩnh, em vẫn luôn cảm thấy anh ngay thẳng không có gì không tốt, nhưng anh có thể hay không... Có thể hay không khôn ra một tí! Đồng nghiệp em đều ở đây, chuyện anh bị sa thải anh hoàn toàn có thể âm thầm nói cho em biết!"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nhìn Triệu A Mỹ đang đỡ trán, hỏi: "Em cảm thấy... Anh không có công việc khiến cho em rất mất mặt sao?"
"Đúng!" Triệu A Mỹ nói rất chắc chắn.
"Hai người kết hôn, đôi bên làm công việc gì có liên quan sao? Không có công việc thì không thể kết hôn sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu, tại sao Triệu A Mỹ nghĩ như vậy. Cậu hỏi như vậy, Triệu A Mỹ không trả lời, một chiếc xe chạy tới, Triệu A Mỹ đưa tay ngăn lại, đối với Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Em tối nay muốn tự về nhà, anh không cần đưa em về, hơn nữa em cảm thấy chúng ta đều cần yên tĩnh một chút, gặp lại sau. "
Dứt lời, cô ngồi vào trong xe, không đợi Quách Tĩnh Tĩnh để cho tài xế lái xe đi.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn xe rời đi, đi về trước bước mấy bước, đỡ cột đèn đường, "huệ" một tiếng nôn ra ngoài.
Quách Tĩnh Tĩnh lần này nôn rất nhiều, buổi tối vốn không ăn được cái gì, lần này phun hết ra ngoài, càng về sau dạ dày ứa lên nước chua, gió lạnh xuyên thấu qua lớp áo chui vào người cậu, bình thường cậu còn có thể chịu nhưng vào lúc này không biết có phải thân thể bị sao không, cả người lạnh run lẩy bẩy.
Bỗng nhiên, một cái áo mang theo nhiệt độ cơ thể người được trùm lên vai cậu, ngăn lại gió đêm giá rét.