Nhà Có Chính Thê
Chương 58 : Biết được chân tướng
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
Hạ Phạm Hành một đường chạy như gió lốc, đoạn đường bình thường phải đi mất 2 tiếng đồng hồ giờ bị rút ngắn một nửa. Xe tiến vào hầm đậu xe của tiểu khu, Hạ Phạm Hành rút ra chìa khóa xe, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh đi vào thang máy.
Quách Tĩnh Tĩnh giãy giụa muốn hất hắn ra, Hạ Phạm Hành cầm chặt hơn, ấn số tầng rồi quay đầu uy hiếp nói: "Không muốn ba em biết được quan hệ của chúng ta thì biết điều một chút cho tôi!"
"Anh! Anh là tên khốn kiếp!"
Quách Tĩnh Tĩnh tức giận cắn răng nghiến lợi, cậu không nghĩ tới Hạ Phạm Hành lại sẽ dùng việc này uy hiếp cậu.
Đinh!
Đã đến nhà, Hạ Phạm Hành mở cửa, một đường kéo Quách Tĩnh Tĩnh vào trong phòng khách, quay đầu lại nói một câu: "Đợi ở chỗ này, đừng nghĩ trốn được!"
Hắn tiến vào phòng ngủ, Quách Tĩnh Tĩnh sợ Hạ Phạm Hành thật sự sẽ đi tới trước mặt Trương Thanh nói bậy bạ, dĩ nhiên không dám đi. Chuyện này không giải quyết cậu cũng sẽ không an lòng, cho đến lúc này mới thật sự cảm thấy thân thể từng trận phát rét, hơn nữa trong xe có máy điều hòa không khí, nhà lại không mở. Quách Tĩnh Tĩnh hít một hơi khí lạnh, xoa xoa tay nhìn một chút hoàn cảnh bản thân bây giờ.
Cậu không nghĩ tới nhà Hạ Phạm Hành lại nhỏ như vậy. Nhìn khí chất kia rõ ràng phải là người ở nơi đại viện sang trọng, ai ngờ lại ở nhà trọ một phòng khách một phòng ngủ, diện tích phỏng đoán cũng chỉ sáu mươi bảy mươi mét vuông đi. Các thiết bị lắp đặt trong nhà ngược lại rất chú trọng, hiện đại lại tối giản, bài biện trong phòng cũng rất trang nhã, sạch sẽ, giống như không có ai ở đó vậy.
Vào lúc này Hạ Phạm Hành từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm quần áo ngủ sạch sẽ cùng khăn lông.
"Đi tắm, thay quần áo."
Hạ Phạm Hành vào lúc này thái độ so với vừa nãy đã khá hơn nhiều, chính là nụ cười trên mặt vẫn không thấy, có vẻ cơn giận còn chưa tan.
Quách Tĩnh Tĩnh quả thật cảm thấy rất lạnh, hơn nữa cậu ngày mai còn phải đi dạy học, thật sự bị bệnh thì sẽ rất phiền toái, vì vậy cũng không cự tuyệt, cầm quần áo bực bội không lên tiếng đi vào phòng tắm.
Quách Tĩnh Tĩnh không biết, phòng trọ này chỉ có duy nhất một phòng tắm. Cậu đi tắm, Hạ Phạm Hành toàn thân ướt sũng chỉ có thể đi tới phòng khách rót cho mình một ly nước nóng, xua tan đi cái lạnh.
Nói xong, Hạ Phạm Hành lại đứng một hồi, đi tới ngăn tủ lấy ra nệm gối, xoay người ra phòng ngủ.
Quách Tĩnh Tĩnh biết hắn đã đi ra ngoài mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, vén chăn lên nhìn bụng mình. Cơ bụng vẫn đều, giống như trước. Cậu lại vén quần áo lên nhìn một chút, phát hiện có điểm khác so với trước kia, cái bụng tựa hồ mềm hơn rất nhiều, cơ bụng cũng chẳng phải rõ ràng, nhưng cũng không phải không thấy. Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ra, đầu ngón tay ở giữa không trung run rẩy, vẫn là không có dũng khí sờ.
Quách Tĩnh Tĩnh hốt hoảng dùng chăn che lại, nằm ngửa ở trên giường, nhắm mắt lại, cậu thậm chí cảm thấy, hết thảy các thứ này có lẽ chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng tất cả sẽ chưa từng phát sinh.
Bóng đêm thâm trầm, Hạ Phạm Hành nằm trên ghế sa lon ở phòng khách không thể chợp mắt. Vẻ mặt muốn chạy trốn của Quách Tĩnh Tĩnh cứ quanh quẩn trước mắt hắn, nếu như Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ không chịu nhận đứa bé này, muốn phá bỏ đi, đến lúc đó hắn nên làm như thế nào đây? Nên ngăn cản hay để mặc cậu?
Vô luận là lựa chọn nào, Hạ Phạm Hành đều cảm thấy lòng đau như đao cắt. Đứa nhỏ hay là Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn, hai người này đều là người hắn không muốn tổn thương nhất, là ranh giới cuối cùng của hắn.
Trong phòng đã yên tĩnh lại, Hạ Phạm Hành không xác định được Quách Tĩnh Tĩnh có ngủ hay không, cứ như vậy lại chờ một hồi, quả thực không nhịn được, xoay mình xuống ghế.
Hạ Phạm Hành cẩn thận vào phòng ngủ, trong phòng không có mở đèn, đèn chiếu sáng ở tủ đầu giường cũng bị cậu tắt đi. Ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, từ lúc ăn cơm tối đến bây giờ vẫn chưa tạnh. Hạ Phạm Hành đi tới trước đầu giường, sợ quấy rầy Quách Tĩnh Tĩnh nên không mở đèn, đưa tay mò mẫm ở mép giường nhẹ nhàng ngồi xuống.
"A Tĩnh?" Hạ Phạm Hành thử thăm dò kêu một tiếng,
"Ngô...."
Quách Tĩnh Tĩnh phản ứng, chẳng qua là một tiếng này nghe cũng không biết là ngủ hay không. Hạ Phạm Hành không biết cậu không phải vì không muốn gặp hắn mới làm như vậy, đưa tay tới sờ mặt Quách Tĩnh Tĩnh.
"A Tĩnh... Em bị sốt?"
Làn da nóng bỏng áp trên tay Hạ Phạm Hành khiến hắn hoảng sợ, hắn vội vàng bật đèn, đứng dậy nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, phát hiện mặt cậu đỏ hết sức không bình thường, trên trán, trên cổ tất cả đều là mồ hôi hột.