Nhà Có Chính Thê

Chương 62 : Không muốn đứa nhỏ

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


Quách Tĩnh Tĩnh tự mình ngồi xe trở về thôn Mã Sơn, mới vừa đi tới cửa nhà, Trương Thanh ngồi ở ngưỡng cửa đã thật nhanh mà vọt tới."A Tĩnh!"



Cũng may Quách Tĩnh Tĩnh phản ứng mau lẹ, đưa tay đỡ  nếu không phỏng đoán cả hai người sẽ cùng nhau ngã nhào. Chính là lúc ba cậu tới, tốc độ có chút nhanh, Quách Tĩnh Tĩnh theo bản năng thu eo về phía sau. Trương Thanh không đụng tới bụng cậu, Quách Tĩnh Tĩnh nhưng là bởi vì động tác theo bản năng của mình mà nhíu mày.



"A Tĩnh, " Trương Thanh há miệng, mới vừa muốn nói chuyện thì bỗng nhiên ngừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, chu vi năm trăm thước đều không người, Trương Thanh vẫn là không yên lòng, kéo con trai vào cửa nhà, bịch bịch hai tiếng, đóng cửa khóa lại.



"Ba, ba làm gì thế?"



Quách Tĩnh Tĩnh bị Trương Thanh làm cho có chút khó hiểu, Trương Thanh cũng mặc kệ, kéo cậu tới ngồi xuống bên cạnh bàn lớn. Y vành mắt hồng hồng, đưa tay sờ mặt Quách Tĩnh Tĩnh đ, thần sắc thống khổ không nói nên lời.



"A Tĩnh, mặc dù con luôn là chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, nhưng ba là ba con, chúng ta ngày ngày sinh hoạt chung một chỗ, con cho rằng con trai ba xảy ra chuyện, ba sẽ không biết sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh bởi vì lời này mà trở nên cứng đờ. Cậu lúc trước gọi điện thoại cho Trương Thanh hoàn toàn là hành động theo bản năng. Cậu lúc ấy đầu óc rất loạn, sau khi ra khỏi nhà Hạ Phạm Hành cậu rất muốn lập tức trở về, nhưng Hạ Phạm Hành lại phát sốt, cậu không thể mặc kệ người ta, cho đến khi gọi điện cho Trương Thanh Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể nhịn được, chảy nước mắt nói một ít lời không lí trí. Sau chuyện này cậu cũng rất hối hận, không nên để cho Trương Thanh lo lắng mới phải. Ba cậu rất hay khóc bây giờ nhìn kỹ ánh mắt Trương Thanh, ngoại trừ trong mắt có tia máu còn sưng đỏ, trong mắt nước mắt còn chưa khô hẳn.



"Ba, con không có sao." Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt, cậu không biết nói dối, sẽ không nói mấy câu mùi mẫn thân mật, chỉ còn cách để bản thân mình cứng ngắc.



"Đứa ngốc..."



Trương Thanh làm sao không hiểu cậu, Quách Tĩnh Tĩnh càng nói không sao thì nhất định trong lòng hẳn rất khó khăn. Sờ khuôn mặt của con trai, Trương Thanh nức nở nói: "Là ba sai, ba đời này không đủ kiên cường, gặp chuyện liền tránh, sợ kết quả nên không dám hỏi, nếu như ban đầu ba có thể dũng cảm hỏi ra, có thể ngăn cản con gặp hắn, chuyện này có lẽ sẽ không thành ra như ngày hôm nay."



Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Trương Thanh, cơ mặt cũng căng cứng. Trực giác nói cho cậu biết, ba cậu đã biết được cái gì đó.



"Ba, ba..."
"Nếu quả thật có, đứa nhỏ này con không cần." Quách Tĩnh Tĩnh bình tĩnh nói.



Trương Thanh cũng rất giật mình: "Cái gì? Con.. Con không cần nó? Nhưng nó cũng là một sinh mạng a, con đã có nó, làm sao có thể không cần nó..."



"Muốn con nói thế nào với nó đây? Chẳng lẽ muốn nói cho nó biết là con sinh ra nó? Để cho nó cả đời không ngóc đầu lên được mà làm người sao?" Quách Tĩnh Tĩnh nói có chút kích động, vẻ mặt kia cũng khiến Trương Thanh bị dọa sợ.



Trương Thanh biết Quách Tĩnh Tĩnh nói không sai, nhưng...



"A Tĩnh, con nghĩ lại đi, con thật sự không cần nó sao? Ba sợ con... con sau này sẽ hối hận."



Trương Thanh vừa nói, nước mắt không khống chế được chảy xuống, một giọt một giọt nhỏ xuống đất, không bao lâu làm ướt một mảnh đất.



Quách Tĩnh Tĩnh rất kiên định nói: "Ba, đây không phải là con có cần hay không mà là có thể hay không. Con đã nghĩ rất lâu vẫn là quyết định không muốn nó, con chờ Hạ Phạm Hành khỏe lại thì sẽ nói cho hắn biết quyết định này."



Trương Thanh khẩn trương hỏi: "Vậy... Vậy hắn có làm chuyện tổn thương con hay không?"



"Không biết." Quách Tĩnh Tĩnh điểm này ngược lại là nói rất chắc chắn "Hắn nói sẽ tôn trọng quyết định của con, điểm này hắn sẽ không nói mà không giữ lời."



Trương Thanh lần này không nói chuyện, nếu như Hạ Phạm Hành thật sự đối với Quách Tĩnh Tĩnh lưu tâm mà có thể nói ra như vậy, hoặc là nói rõ người đàn ông này không thật lòng, hoặc là nói rõ đối phương là thật tâm yêu A Tĩnh.



Bất luận là loại kết quả nào, Trương Thanh cũng không muốn lựa chọn, cho nên y chỉ có thể giữ yên lặng.