Nhà Có Chính Thê
Chương 66 : Sử dụng diệu chiêu
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
Sau giờ tự học, Quách Tĩnh tĩnh mang người thứ nhất vào phòng làm việc là Lâm Thiến. Từ sau chuyện ngày hôm đó, Quách Tĩnh Tĩnh phát hiện Lâm Thiến đặc biệt sợ cậu, vừa nghe thấy cậu kêu tên bé đã sợ đến phát run.
Vào lúc này bé đi theo cậu vào phòng làm việc, cả người cũng sắp khóc.
Quách Tĩnh Tĩnh thấy bé như vậy, thả mềm thanh âm nói: "Lâm Thiến, thầy kêu con tới là muốn nói xin lỗi với con."
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói như vậy, không chỉ Lâm Thiến mà ngay cả các giáo viên khác cũng xoay đầu lại nhìn cậu. Lâm Thiến hai mắt to ướt nhòa tựa như chú nai con bị dọa sợ.
Quách Tĩnh Tĩnh nói tiếp: "Bởi vì là thầy khi đó nói không đúng với con cho nên thầy muốn nói xin lỗi với con. Lâm Thiến, thật xin lỗi, con có thể tha thứ cho thầy không?"
Lâm Thiến cúi đầu nhìn ngón tay mình không nói lời nào, bất quá cũng may không tiếp tục run sợ như vừa rồi.
Quách Tĩnh Tĩnh kiên nhẫn nói tiếp: "Thầy bảo đảm với con, lần sau sẽ không như vậy nữa. Con xem, nơi này tất cả thầy cô đều có thể làm chứng, thầy cảm thấy Lâm Thiến là đứa trẻ ngoan, thầy không nên hiểu lầm con. Con có thể tha thứ cho thầy không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiến đỏ bừng, có chút hưng phấn. Bé nhìn chung quanh một chút rồi lại quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Cô bé nhỏ nhẹ nói: " Dạ, thầy cũng ngoan, thầy xin lỗi Thiến Thiến, Thiến Thiến liền không tức giận nữa."
"Ha ha..."
Có giáo viên không nhịn được trực tiếp bật cười, thấy Lâm Thiến bị hoảng sợ lại trợn to mắt, cho là mình nói sai, dè đặt liếc Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh mỉm cười đưa tay ra nói: " Được, thầy móc tay với con" Đây chính là do ông lão dạy cậu, vào thời điểm thích hợp, cùng học sinh làm động tác nhỏ với nhau sẽ càng thêm thân thiết.
Quả nhiên, Lâm Thiến móc tay so với Quách Tĩnh Tĩnh thuần thục hơn nhiều, vừa hát khẽ vừa móc tay với cậu xong còn đóng dấu. Quách Tĩnh Tĩnh còn không biết đóng dấu đâu, ông lão cũng không dạy cậu cái này. Ngón tay mềm mềm nộn nộn của trẻ nhỏ hợp với tay mình chung một chỗ, loại cảm giác khó hiểu đó như động tới bên trong thân thể của cậu, sinh ra một xúc cảm khác thường. Bàn tay không biết thế nào lại dời xuống dưới bụng, cậu quay đầu liếc nhìn điện thoại di động để ở trên bàn, một giây kế tiếp lập tức dời đi tầm mắt.
Bất kể như thế nào, Quách Tĩnh Tĩnh cùng Lâm Thiến "giải hòa ", giờ tan học là do Quách Tĩnh Tĩnh đảm nhiệm. Cô bé chủ động kéo tay thầy Quách, nhất bính nhất khiêu (*) đi trong lớp, đặc biệt vui vẻ. Trẻ con không thù dai, thật ra thì Lâm Thiến cho tới bây giờ cũng không thật sự tức giận với Quách Tĩnh Tĩnh, bé chẳng qua chỉ là sợ mà thôi. Chờ khi bé phát hiện nguyên lai thầy một chút cũng không hung dữ, bé sẽ quên đi hết thảy không vui lúc trước.
(*) nhất bính nhất khiêu: miêu tả người đi bộ trong vui sướng, hạnh phúc.
Trương Thị đem giỏ thức ăn đưa tới, nói: "Mẹ thuận tiện đến đưa cho con chút rau cải, gọi điện thoại để cho con đi lấy, con khăng khăng không đi. Đồ mua ngoài đường làm sao có thể so với đồ nhà mình trồng. Con a, còn khách khí với mẹ cái gì."
"Mẹ với ba cũng không có nhiều, ba mẹ giữ lại ăn đi, con cùng A Tĩnh hai người tùy tiện đối phó là được. Hơn nữa A Tĩnh buổi trưa cũng không trở về ăn, có lúc gặp chuyện cơm tối cũng không ăn. Con một người ăn cái gì cũng được, nhiều quá cũng lãng phí."
Trương Thị trừng y một cái: "Con chính là quá tiết kiệm mới một mực không lớn được như vậy!"
Trương Thanh gãi đầu lấy lòng cười một tiếng, chuyển tay cầm tố phiến Vương Giang Dân đưa tới, nói: "Mẹ, đây là con mua tố phiến của A Dân. Thời tiết càng ngày càng lạnh, mẹ lấy về cùng ba ngâm nước uống, cường thân kiện thể."
Trương Thanh cũng bắt chước, đem những lời Vương Giang Dân nói với y dùng để đối phó với mẹ.
Trương Thị nhìn một cái liền đẩy trở lại: "Mẹ không muốn, con mua thì giữ lại để uống mới phải, cho mẹ làm gì? Mẹ cùng ba con thân thể khỏe mạnh, không cần cái này."
Trương Thanh mặt hung dữ nói: "Vậy không được, hai người lớn tuổi rồi, vạn nhất nhiễm lạnh bị bệnh còn không phải khiến cho con lo lắng theo sao? Thêm nữa cái này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, tố phiến tốt biết bao, mẹ ngại đồ tốt không muốn vậy con liền ném đi cho rồi."
Trương Thị không biết làm sao nhìn y một cái: "Con đứa nhỏ này, đã nói như vậy rồi mẹ con còn có thể không nhận sao?"
Trương Thanh một giây đồng hồ mặt đổi thành vui vẻ, đem tố phiến đặt ở trên bàn ăn thật nổi bật, nói: "Vậy lúc mẹ về cũng đừng quên mang theo. Còn nữa, mẹ, con buổi sáng đi chợ đã thấy cua bây giờ hạ giá con liền mua chút, mẹ cũng mang mấy con trở về đi. Mẹ với ba cũng rất thích ăn mà."
"Biết rồi." Trương Thị vừa nói xong lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, A Thanh, con ngày hôm qua không phải hỏi mẹ không ít chuyện về phụ nữ có thai sao? Bạn con cái gì cũng không hiểu, con cũng đừng quên nhắc nhở hắn phụ nữ có thai không thể ăn cua. Con cua có tính hàn, phụ nữ có thai ăn rất dễ sẩy thai."
"A?" Trương Thanh trợn tròn mắt, mấy con cua này là y mua cho Quách Tĩnh Tĩnh ăn đấy!
Cuối cùng lúc Trương Thị đi, Trương Thanh đem tất cả cua để cho mẹ y mang đi, lý do là: Y gần đây bị dị ứng hải sản.