Nhà Có Chính Thê

Chương 68 : Lấy lui làm tiến

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


Dương Tuyền khoanh tay dựa vào tường bên cạnh cửa, cũng không có ý định tránh ra, nhấc cằm với y tá tỏ ý người ta có thể đi.



Y tá đi rồi, Dương Tuyền nhìn Quách Tĩnh Tĩnh tự tiếu phi tiếu nói: "Cậu tên gì?"



Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm chỉnh nói: "Hỏi tên người khác trước, hẳn phải nói tên anh trước mới đúng. Đây là lễ độ."



Hắc! Tiểu tử này lại cùng y nói "Lễ độ"? Lúc người cúp điện thoại trước rốt cuộc là ai a?



"Tôi là Dương Tuyền, lần này cậu có thể nói tên cậu rồi chứ?"



"Quách Tĩnh Tĩnh."



"Tịnh Tịnh?" Dương Tuyền lại quan sát cậu một lần, "Cậu là... Nữ?"



(Giải thích một chút: Tên của Tĩnh Tĩnh là 郭靖靖 /guō jìngjìng/, Dương Tuyền lại nói thành 静静 /jìngjìng/. Hai từ này đọc giống nhau, nhưng tên của Tĩnh Tĩnh có nghĩa là bình yên, yên ổn, còn tên mà Dương Tuyền lại là yên tĩnh, tĩnh lặng.)



Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn y môi mím chặt. Dương Tuyền cười vô tâm vô phế: "Ha ha, lớn lên là thật trắng trẻo nha, bất quá nhìn một cái cũng biết cậu không phải. Một người nam nhân mà tên là Tịnh Tịnh? Ai, cha mẹ cậu nghĩ như thế nào vậy? Tôi thật đúng là thật tò mò."



"Không phải Tịnh Tịnh, có chữ lập đứng cạnh chữ Thanh." Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng nói.



Dương Tuyền dửng dưng phất phất tay: "Không có vấn đề gì, dù sao bất kể là Tịnh Tịnh hay là Tĩnh Tĩnh kêu cũng không sai biệt lắm."



Quách Tĩnh Tĩnh không muốn cùng y nói chuyện, phồng má trợn mắt nói: "Tôi tìm Hạ Phạm Hành." Cho nên phiền anh đi ra!




"Cậu..." Dương Tuyền rất ít khi hỏi tới vấn đề tình cảm riêng tư của Hạ Phạm Hành nhưng lần này lại phá lệ, "Cậu cùng người vừa rồi..." 



"Dương Tuyền" 



Dương Tuyền lời còn chưa nói hết Hạ Phạm Hành liền cắt đứt, "Cậu đưa em ấy trở về giúp tôi. Em ấy một người về tôi không yên tâm."



Dương Tuyền thầm nghĩ: Cậu ta lớn như thế có cái gì không yên tâm? Có thể tưởng tượng đến sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh vừa rồi lúc đi ra lại thêm biểu tình của Hạ Phạm Hành, Dương Tuyền không nói nhiều nữa, cầm lên chìa khóa xe cùng áo khoác, nói một câu: "Vậy tôi đi."



Hạ Phạm Hành ngồi ở trên giường hất cằm lên, nhắm hai mắt lại.



Lấy lui làm tiến, Hạ Phạm Hành biết tính khí Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như hắn mạnh bạo với cậu tuyệt đối chỉ sẽ khiến cho chuyện bết bát hơn, cho nên điều hắn bây giờ có thể làm chỉ có tận lực kéo dài thời gian. Hắn thật ra thì cũng không có yếu ớt như mới vừa biểu hiện ra ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, chỉ là vì tranh thủ sự đồng tình của Quách Tĩnh Tĩnh, bởi vì hắn biết, Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù nhìn có chút lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất lương thiện. Hắn thật sự rất muốn lưu lại đứa bé này, nhưng hắn cũng không muốn bức bách Quách Tĩnh Tĩnh. Phương pháp duy nhất chỉ có thể để cho Quách Tĩnh Tĩnh tự mình cam tâm tình nguyện lưu lại đứa trẻ, không thể ép chỉ có thể đánh bài đồng tình. Lời nên nói hắn nói hết rồi, hắn biết mình nói như vậy sẽ gia tăng áy náy trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh. Trong lòng áy náy mặc dù không thôi nhưng hắn vẫn làm như vậy bởi vì hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình.



Dương Tuyền đuổi theo Quách Tĩnh Tĩnh vào thang máy. Trong thang máy vào lúc này chỉ có hai người bọn họ, Dương Tuyền bèn nói: "Phạm Hành để tôi đưa cậu trở về. Cậu lát nữa chờ ở cửa bệnh viện chờ tôi, tôi đi tới bãi đậu xe lấy xe."



"Không cần." Quách Tĩnh Tĩnh liền trực tiếp cự tuyệt.



Dương Tuyền có chút im lặng, hỏi cậu: "Cậu luôn cự tuyệt ý tốt của người khác như thế sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, Dương Tuyền gật đầu một cái: " Được, cậu không muốn trả lời tôi cũng không ép cậu nhưng cậu cùng Hạ Phạm Hành thế nào? Các cậu có phải có hiểu lầm gì hay không? Tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng kia của Phạm Hành, chẳng lẽ mấy ngày trước hắn ở nhà bệnh đến bán sống bán chết cũng là bởi vì cậu phải không?"



Quách Tĩnh Tĩnh vểnh môi lười để ý Dương Tuyền, nhưng câu này của y "bán sống bán chết" lại một lần nữa đâm trúng áy náy trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh.