Nhà Có Chính Thê
Chương 81 : Trương Kỳ dính người
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
Thứ bảy không cần đi làm, Quách Tĩnh Tĩnh vốn là muốn ngủ một giấc thật ngon, kết quả vẫn chưa tới tám giờ Trương Kỳ khó hiểu chạy vào, cũng không để ý cái gì khác mà tiến tới bên tai Quách Tĩnh Tĩnh kêu: " Anh, anh dậy nhanh lên đi. Bà nội gọi tới ăn sáng."
Quách Tĩnh Tĩnh xoay người, đưa lưng về phía cậu ta, chăn đắp đến miệng.
" Anh, sao anh lười thế? Mau dậy đi mau dậy đi, không đứng lên thì anh Phạm Hành sẽ đi đó."
Hạ Phạm Hành có đi hay không liên quan gì đến cậu?
Quách Tĩnh Tĩnh thật sự không muốn để ý. Cậu gần đây tương đối thèm ngủ, cộng thêm tối hôm qua lại ngủ không ngon, bây giờ chính là thời điểm tốt để ngủ bù.
Đều nói con người không chịu được cưng chiều, Quách Tĩnh Tĩnh không phát giác được gần đây sự tự giác của bản thân ngày càng buông lỏng, tính khí ngày càng tăng. Trước kia đâu cần phải người gọi dậy, cậu đã sớm dậy rồi.
Đoán chừng là Trương Thanh nghe tiếng vang đi tới nói: "Kỳ Kỳ, A Tĩnh tối hôm qua ngủ không ngon, cháu chờ thằng bé tỉnh ngủ rồi tìm nó được không?"
"Nhưng bây giờ là mấy giờ rồi, ông nội bà nội còn chờ đấy. Chú, chú xem anh cháu cũng bị chú chiều hư rồi."
Trương Kỳ nhíu mày. Ở nhà cậu ta được ông bà ngoại nuông chiều thành quen, vừa mới gặp mặt và Trương Thanh đã dám quở trách cậu ta! Lông mi Quách Tĩnh Tĩnh run rẩy, mới vừa chuẩn bị ngủ thì Hạ Phạm Hành tới, mơ mơ màng màng cũng không biết hắn nói cái gì, tóm lại thế giới lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh cuộn người vào trong chăn, vểnh vểnh môi chìm vào giấc mộng.
Chờ lần nữa tỉnh lại cũng đã gần mười một giờ. Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa mở mắt ra, Trương Thanh vừa vặn đẩy cửa ra đi vào. Y nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở đầu giường mắt còn chưa có hoàn toàn mở ra, ánh mắt ngơ ngác, trên đầu còn có một vài sợi tóc vểnh lên tựa như một đứa trẻ. Trương Thanh có chút ngứa tay đi tới nhéo mặt Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Tỉnh rồi à con? Mau dậy đi, chờ lát nữa ăn cơm trưa. Con buổi sáng đã không ăn rồi thì buổi trưa cũng không thể không ăn nữa."
Trương Thanh nói tới ăn cơm Quách Tĩnh Tĩnh mới phát hiện mình thật sự rất đói, trong bụng sôi ùng ục nhưng không tạo ra thanh âm để người khác nghe thấy. Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay sờ bụng một cái, Trương Thanh mặt đầy mừng rỡ hỏi: "Có cảm giác sao? Có phải bé con ở bên trong động đúng không con?"
Quách Tĩnh Tĩnh mặt đỏ lên, lắp bắp nói: "Không nhanh như vậy đi..." Cậu cũng không rõ lắm.
Hạ Phạm Hành lăp lại một lần nữa, lần này trong thanh âm rõ ràng mang theo vẻ không nhịn được nữa rồi.
Trương Kỳ đích thật muốn khóc, cậu ta bị chọc tức, bĩu môi nhìn Hạ Phạm Hành: "Anh tại sao lại như vậy hả? Em cũng đã hạ mình như vậy rồi còn gì! Em lớn như vậy rồi mà còn chưa từng như thế với ba em đâu! Em không xuống, em không muốn xuống, em muốn đi theo anh, anh đi chỗ nào em liền đi tới chỗ đó! Em biết anh với anh em có quan hệ rất tốt, anh mà khi dễ em em sẽ về nói cho anh em biết!"
Cậu ta không nhắc tới Quách Tĩnh Tĩnh còn được chứ đã nhắc tới Quách Tĩnh Tĩnh thì sắc mặt Hạ Phạm Hành cũng trầm xuống, nhìn Trương Kỳ nói: "Xuống xe, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi."
Trương Kỳ bị ánh mắt hung ác của hắn dọa cho sợ rụt đầu rụt cổ, nhưng mà nếu cậu ta biết quan sát sắc mặt của người khác thì cũng sẽ chẳng ngồi lên chiếc xe này. Lúc này cậu ta nắm chặt giây an toàn nói: "Không xuống, em không xuống! Anh có thể làm gì được em? Hừ!"
Hạ Phạm Hành không nói nhảm nữa, trực tiếp mở cửa xuống xe, vòng qua đầu xe bên kia đi tới chỗ Trương Kỳ, mở cửa xe, cởi giây nịt an toàn ra, đưa tay kéo người xuống.
Trương Kỳ tức giận oa oa kêu to: "Khốn kiếp,anh làm gì thế?! Buông em ra, mau buông em ra! Hạ Phạm Hành anh thật là quá đáng! Anh làm sao có thể đối xử với em như vậy chứ!"
Trương Kỳ lúc đó hét quả thực rất chói tai. Hạ Phạm Hành đưa tay bóp cằm cậu ta. Trương Kỳ chỉ cảm thấy hai má mình rất đau, cằm cũng sắp không còn là của cậu ta nữa, thật giống như hai hàm tách nhau ra rồi. Cậu ta chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra thanh âm "a a".
Hạ Phạm Hành híp mắt nhìn Trương Kỳ, thanh âm lạnh lẽo tới cực điểm.
"Trương Kỳ, đừng chọc vào tôi, hiểu không?"
"Ô ô..." Trương Kỳ đau đến bật khóc, làm sao không đáp ứng, nghẹn ngào kêu không ngừng gật đầu, nước miếng cũng trào ra.
Hạ Phạm Hành sợ bị nước miếng dính vào tay mình, nhanh chóng thu tay trở lại, cười lạnh nói với Trương Kỳ: "Phải dạy dỗ một lần mới khôn ra được, đừng không có đầu óc như vậy. Đường Đại Nghiệp có thể thả cho cậu đi, nhưng tôi không "hiền lành" như vậy đâu."
Mặt Trương Kỳ trong nháy mắt biến xanh. Không chờ cậu ta hiểu được những lời Hạ Phạm Hành nói có ý gì thì xe hắn đã sớm biến mất trên đại lộ.