Nhà Có Chính Thê
Chương 83 : Tìm người hòa giải
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
Mặc dù Quách Tử Chương không nói nhất định phải là ngày mai nhưng nếu anh đã mở miệng, Hạ Phạm Hành cũng biết Quách Tử Chương quả thật có chút nóng lòng. Tuy nhiên hắn vẫn không đồng ý cho hai người bọn họ lập tức chạm mặt mà là định thời gian định vào thứ hai.
Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này cũng rất phiền não. Buổi trưa ba nói với cậu Trương Kỳ theo xe Hạ Phạm Hành đi lên trấn trên, cậu cùng ba ở nhà bà nội ăn cơm trưa xong trở về. Còn chưa kịp ấm chỗ, Trương Quốc Phú đã gọi điện thoại cho cậu nói là Trương Kỳ tới nhà cậu tìm cậu, lúc đi ánh mắt hồng hồng, hỏi cậu ta nguyên nhân cũng không ừ hử gì một câu. Lão nói Quách Tĩnh Tĩnh quan tâm Trương Kỳ một chút, bọn họ tuổi tác xấp xỉ, ở một chỗ có thể nói chuyện được với nhau.
Trương Thanh vừa nghe Trương Kỳ muốn tới, mặt cũng sắp nhăn lại thành một đoàn, nhưng khi người tới thật y vẫn mỉm cười như một người chú đúng chuẩn, lại còn hỏi ăn chưa, hỏi có uống hay không, mười phần là dáng điệu trưởng bối quan tâm hậu bối.
Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên sẽ không vạch trần ba mình. Trương Kỳ cũng là một bộ muốn nói lại thôi, tựa hồ là có lời muốn nói riêng với cậu. Trương Thanh không nhìn ra, y không biết, dù sao cũng phải kỳ kèo một lúc lâu mới cười híp mắt đi tới hậu viện nhặt trứng gà, cho gà ăn.
"Anh..." Trương Thanh vừa đi, Trương Kỳ liền vọt tới, nắm cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh ra ngoài, "Anh tới đây, em có chuyện muốn nói với anh.”
Trời lạnh như thế này Quách Tĩnh Tĩnh thật sự không muốn đi ra ngoài nhưng Trương Kỳ hiển nhiên không nghĩ như vậy, kéo người đi tới dưới chỗ cây đào. Lúc này cây đào không lá không hoa, cành cây trông phá lệ tiêu điều. Trương Kỳ đứng dưới tàng cây, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương trông cũng thật hợp cảnh.
"Em chỉ muốn nói xin lỗi với anh ấy, anh ấy không chấp nhận cũng được đi, sao còn phải kéo em xuống xe? Anh, em không hiểu, anh Phạm Hành tại sao phải đối xử với em như vậy?" Trương Kỳ vừa nói, tay chạm vào những giọt nước mắt đang rơi xuống, cái mũi nhỏ hít hít đến đỏ ửng. Cậu ta nói tiếp: "Anh ấy còn...còn không cho em nói với ông nội bà nội. Em không dám nói cho ông bà biết, em chỉ dám nói cho anh thôi. Anh, anh là anh họ của em, anh phải giúp em.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe Trương Kỳ miêu tả mà thật sự hoài nghi Hạ Phạm Hành mà mình biết với Hạ Phạm Hành trong miệng cậu ta, rốt cuộc có phải là cùng một người hay không. Phải, tuy lúc mới gặp mặt cậu cũng nghĩ Hạ Phạm Hành nhìn thì không phải người tốt nhưng mà... Cũng không tệ hại tới mức như Trương Kỳ nói chứ?
Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Kỳ tràn đầy hồ nghi.
Trương Kỳ thấy vậy liền sốt ruột giậm chân: "Em nói thật mà, anh. Không tin thì anh nhìn xem.”
Trương Kỳ vén tay áo lên cho Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cánh tay cậu ta, tay thiếu niên rất gầy, trên cánh tay nhỏ có một vết bầm đen. Trời lạnh như thế này mà cậu ta còn dám để lộ tay chân cơ đấy.
Gió lạnh thổi qua, tóc gáy cùng nổi da gà liền đồng thời dựng lên, Trương Kỳ run rẩy vội vàng che cánh tay lại.
"Lạnh quá..."
Cậu thật ra thì không suy nghĩ gì cả, chỉ là không muốn đi ra ngoài thôi. Cậu nghĩ cậu không đi ra thì chắc Trương Kỳ sẽ thấy chán mà về. Bản lĩnh tự quyết định của người này quá mạnh mẽ, Quách Tĩnh Tĩnh không theo kịp, một giây trước còn muốn cậu mời khác mà một giây kế tiếp đã đoán người ta thích bò bít tết rồi còn chọn ngày tốt, từng phút lại có một chủ ý. Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình không cùng tần số với cậu ta, mặc dù như vậy bà nội có thể sẽ khổ sở nhưng ngày thường còn hỗ trợ một chút thì tạm được chứ nếu để cho cậu cùng Trương Kỳ chung sống hòa hợp thì chắc có chút khó khăn.
Thời điểm nước đun sôi Quách Tĩnh Tĩnh đã có chút mệt rã rời, may là bình nước sôi thanh âm vang lên như tiếng huýt sáo nhắc nhở. Quách Tĩnh Tĩnh vuốt mặt, lúc này mới xoay người rút đầu phích cắm nước sôi. Một bình nước lớn thế này có thể chia làm hai chai nước sôi một lớn một nhỏ nhưng chai nhỏ lại nông hơn, Quách Tĩnh Tĩnh đặt ấm đun nước trở lại chỗ cũ, xách chai nước sôi nhỏ từ trong phòng bếp đi ra, không nghĩ tới Trương Kỳ lại còn chưa đi, vào lúc này đang nhàm chán ngồi ở bàn nghịch mấy cái cốc dùng một lần.
Nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi ra, cậu ta lập tức tinh thần tỉnh táo nói: " Anh, đun nước xong chưa? Vậy chúng ta có thể gọi điện thoại chưa?"
Quách Tĩnh Tĩnh liều mạng nhẫn nại, cuối cùng cũng không hướng tới người này mà xem thường. Trương Thanh đã phụng bồi cậu ta nói chuyện một lúc lâu, từ ba mẹ đến ông ngoại bà ngoại chú dì, từng người hỏi sức khỏe ra sao, quả thực nữa không nghĩ ra đề tài mới nữa rồi. Vốn dĩ y cảm thấy mình đã quá đáng thương rồi nhưng vào lúc này hiển nhiên con trai so với y càng đáng thương hơn.
Trương Thanh quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ánh mắt tràn đầy thương hại.
Quách Tĩnh Tĩnh hơi tức giận, đặt chai nước xuống bàn, cầm lấy điện thoại cạch cạch cạch nhấn số Hạ Phạm Hành. Điện thoại mới vang lên một tiếng bên kia đã có người nhận.
" A lô..."
"Ngày mai mời anh ăn cơm, ăn thịt bò bít tết, địa điểm anh quyết định, đến lúc đó liên lạc sau."
Quách Tĩnh Tĩnh không đợi người bên kia mở miệng, một câu nói lời mình muốn nói, ba một tiếng cúp điện thoại, trợn mắt nhìn Trương Kỳ trước mặt: "Được chưa?"
Trương Kỳ hưng phấn không ngừng gật đầu: "Được rồi được rồi, anh thật đẹp trai nha. Nguyên lai anh Phạm Hành thích người thẳng thắn một chút...."
Nói xong mặt như có điều suy nghĩ.
(*) Tiểu công chúa: nguyên văn là 小公举 - tiểu công cử, phát âm gần giống 小公主 - tiểu công chúa