Nhà Có Chính Thê

Chương 89 : Biết tâm tư của chị

Ngày đăng: 18:28 30/04/20


Quách Tiểu Niên lắc chân nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở một bên. Hôm nay lại trời mưa, hơn nữa lại còn mưa vào lúc tan học, bạn nhỏ năm thứ nhất ngồi ở chỗ ngồi chờ gia trưởng tới đón, Quách Tiểu Niên ngồi ở bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh giúp gọi tên.



"Tĩnh Tĩnh, thầy không vui sao?"



Không biết từ lúc nào mà Quách Tiểu Niên âm thầm không kêu Thầy Quách nữa, đổi kêu Tĩnh Tĩnh luôn. Quách Tĩnh Tĩnh cũng định bảo nhóc sửa lại nhưng Quách Tiểu Niên lại lý sự, cái gọi là vừa là thầy vừa là bạn chính là nói khi đi học là thầy, tan lớp liền là bạn, giữa bạn thì phải gọi tên chứ.



Quách Tĩnh Tĩnh không nói nổi, cũng không biết nhóc học được mấy thứ không chính đáng này từ nơi nào.



Vào lúc này bị hỏi có phải không vui hay không, Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút liền nói: "Có chút."



"Vậy thầy tại sao không vui a?" Quách Tiểu Niên hít hít nước mũi, gần đây thời tiết lạnh quá nên nhóc luôn chảy nước mũi, thật đáng ghét. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tiểu Niên, dừng một chút mới nói: "Quách Tiểu Niên..."



"Bây giờ thầy có thể gọi con là Tiểu Niên, chúng ta là bạn mà." Quách Tiểu Niên mặt đầy nghiêm túc.



"... Tiểu Niên, nếu như con nói chuyện làm tổn thương ông nội con.."



" Sẽ không, ông nội con mặt dày nên không tức giận đâu." (cháu với chả chắt =)))



Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình lại đi tâm sự với một đứa trẻ con đúng là tự tìm rắc rối vào người.



"Tĩnh Tĩnh, thầy tiếp tục đi chứ, tại sao lại không nói?"



Quách Tĩnh Tĩnh lựa chọn im lặng.



"Quách Tiểu Niên." Ngoài cửa có người đẩy cửa đi vào, là Quách Tử Chương.



"Cậu!"



Quách Tiểu Niên vừa thấy Quách Tử Chương lập tức từ băng ghế nhảy xuống.



"Xin chào thầy Quách, " Quách Tử Chương lịch sự chào hỏi cùng Quách Tĩnh Tĩnh, bàn tay đặt lên đỉnh đầu Quách Tiểu Niên nói: "Tạm biệt thầy đi, chúng ta phải về nhà rồi."




Trước bất kể người nọ là ai, chỉ cần là nam nhân có thể níu chân Hạ Phạm Hành là đủ, gã cũng có thể báo cáo nhiệm vụ với chị bên kia rồi, tiếp theo đó gã có thể trở về ăn uống vui đùa, cuộc sống tiêu dao sung sướng trong dĩ vãng.



Nhưng vào lúc này ngoài mặt vẫn phải tỏ ra tiếc nuối, Đường Đại Nghiệp mặt đầy tiếc nuối chép miệng, thở dài nói: "Thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, làm cho cậu cũng muốn gặp cái người khiến cháu năm mê ba đạo đó một lần. Đi đi đi đi, giữ được cháu cũng không giữ được lòng cháu, ta cũng không làm hỏng chuyện tốt của cháu, dù sao bữa cơm này tùy thời đều có thể ăn."



Hạ Phạm Hành gật đầu nói tạm biệt với gã, xoay người bước chân vội vàng rời đi.



Đường Đại Nghiệp thấy bước chân kia, trong lòng thật vui mừng, đặt mông ngồi lại trên ghế sa lon. Cũng may ghế salon kia chất lượng tốt nếu không với trọng lượng của gã không chừng sẽ hỏng mất. Đường Đại Nghiệp ngân nga hai tay khoác lên tấm dựa lưng của ghế sa lon, vắt vẻo.



Gã ngửa đầu về sau nói với tên họ Hoàng: "Hoàng Thịnh, cậu nói xem cuộc đời của tôi sao lại cứ thuận lợi như vậy chứ? Nguyên còn tưởng rằng chuyện kia bị cậu làm hỏng rồi, muốn cho Hạ Phạm Hành thêm chút gì đó khẳng định không dễ dàng, không nghĩ tới nó ngược lại lại tự chui đầu vào rọ, không nỡ đi ra. Lần này tốt lắm, cuối cùng điều chị tôi giao phó đã xong, tôi không cần mỗi ngày đều phải để ý quan sát nó nữa, lòng tôi đây vô cùng thoải mái.”



Hoàng Thịnh không lạc quan như vậy, nhíu mày nói: "Đường tổng, tuy nói chuyện này là chuyện tốt nhưng em vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.



Anh nói xem, Hạ tổng bên kia động tĩnh rất lớn nhưng đối phương là ai chúng ta tra xét nửa ngày cũng không tra được, có phải có cái gì mờ ám hay không?" 



Đường Đại Nghiệp đưa tay gõ đầu Hoàng Thịnh nói: "Cậu thật sự xem Hạ Phạm Hành là trái hồng mềm a? Muốn bóp liền bóp à? Nó thật sự muốn giấu diếm bản thân thì đừng nói đối phương là ai, ngay cả người này tồn tại hay không ta cũng không dám xác định. Bây giờ có thể để cho chúng ta biết người này làm gì, ở đâu đã không tệ, ít nhất tôi khẳng định người này quả thật tồn tại. Hừ! Thật không nghĩ tới nó lại là một tên đa tình, nếu không phải  động tĩnh lớn thì tôi còn không biết phải khổ tới bao giờ nữa."



Hoàng Thịnh liền vội vàng gật đầu: "Dạ dạ dạ, vẫn là Đường tổng anh minh, Đường tổng nhìn xa trông rộng hơn em."



"Được rồi, đừng có nịnh hót, mấy ngày nay cậu cũng cực khổ rồi, cho cậu mấy ngày nghỉ, đi tới Thiên thượng nhân gian cứ việc chơi  đi." Hoàng Thịnh bình thời cả ngày đi theo Đường Đại Nghiệp, thời gian không cho phép có thể tự do không nhiều, vào lúc này vừa nghe nói cho gã ta nghỉ lập tức cười đến tận mang tai.



"Cám ơn Đường tổng, cám ơn Đường tổng."



*



Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xe buýt một đường đến cửa thôn, tuy nói bên trong cũng là đường xi măng nhưng rất hẹp, xe buýt chỉ chạy trên đại lộ không chạy đường mòn, hơn nữa làng xóm không ít, nếu xe muốn đi qua mỗi thôn thì đoán chừng đi nửa ngày mới có thể đi hết.



Cho nên hành khách nói đến cửa thôn, đến cửa thôn thì tài xế dừng xe, tự ngươi đi vào.



Quách Tĩnh Tĩnh xuống ở cửa thôn, đi vào trong đi chưa được mấy bước đã thấy một chiếc xe đậu ở một bên. Xe này cậu chưa thấy qua, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không quan tâm nhiều, lúc đi bên cạnh qua, cửa xe bị mở ra,  Hạ Phạm Hành mặc áo khoác dài màu đen từ ghế lái bước xuống.