Nhà Có Chính Thê
Chương 95 : Gây họa làm tổn thương người khác
Ngày đăng: 18:28 30/04/20
Trương Quốc Phú vòng quanh bàn đi đi lại lại hai vòng, tức giận không chịu được.
"Bà nói đi, A Thanh cũng lớn rồi mà còn đi so đo với một đứa trẻ con? Đây là dáng vẻ của trưởng bối sao? Giữa anh em ầm ĩ một tí thì có sao đâu? Con nhà mình thì coi là bảo bối còn anh em trong nhà thì không phải chắc?"
Trương Thị không nhanh không chậm để đũa xuống nói: "Ông gấp cái gì, nhất định là có hiểu lầm, A Thanh là loại người đó sao?"
"Bà nội..." Trương Kỳ mắt đỏ ửng, đáng thương hề hề nhìn Trương Thị, "Con... Con chưa nói chú không tốt, là con cao lớn, ăn nhiều cơm. Hơn nữa, con xem trên ti vi, giữa anh em đều là như vậy, con không muốn đánh nhau với anh. Con, con chỉ là đùa giỡn mà thôi, bà nội, bà đừng giận con."
Trương Kỳ nói như vậy, Trương Thị nhíu mày. Trương Quốc Phú người nọ mặc dù nhát gan nhưng lão thích mềm không thích cứng, tai như cục bùn nhão, mềm oặt (*). Trương Kỳ nói lời này nghe giống như là giúp Trương Thanh giải thích, nhưng lọt vào trong tai Trương Quốc Phú thì hoàn toàn không phải chuyện như vậy.
(*) chỗ này tui nghĩ chắc là nói TQP không sáng suốt?
"Bà nghe đi bà nghe cho rõ đi, lúc này mà thằng bé còn nói được mấy lời như vậy. Kỳ Kỳ, con đừng nói đỡ thay cho chú con, Tĩnh Tĩnh chính là mạng sống của nó, ai có thể đụng vào cơ chứ, ông cũng không thể đụng vào được đâu con ơi!"
"Ông nói cái gì?! Tĩnh Tĩnh khi còn bé bị ông làm cho gãy răng, A Thanh nói qua ông cái gì chưa? Còn không phải an ủi ông nói không sao à? Những thứ này ông đều quên rồi?" Trương Thị rốt cuộc nghe không nổi nữa, ngẩng đầu nhìn Trương Quốc Phú giãi bày cho Trương Thanh.
"Bà nuông chiều nó quá." Trương Quốc Phú tay run run chỉ Trương Thị, sắc mặt thật không tốt, "Trương Thanh có thể bắt nạt Kỳ Kỳ như ngày hôm nay đều là do bà nuông chiều mà ra, bà nghe lời này bà không đau lòng sao? Hai cha con nó năm đó nếu không phải có bà thì có thể sống được như một con người cũng không ai biết được đâu, hôm nay thì tốt rồi, bắt nạt cháu trai của bà, đây là chuyện mà một con người nên làm sao?"
"Bắt nạt như thế nào? Bắt nạt Kỳ Kỳ như thế nào?!" Trương Thị cũng tức giận đứng lên, chỉ Trương Kỳ đối diện cho Trương Quốc Phú nhìn, "Ông trách A Thanh chuyện bé xé ra to, ông không biết xấu hổ sao? Kỳ Kỳ có bị thương không? Nó một chút việc cũng không bị gì, do ông thiên vị, Kỳ Kỳ là cháu trai của ông vậy chẳng lẽ Tĩnh Tĩnh thì không phải à? Huống chi ông đã hỏi qua A Thanh tại sao làm như thế chưa mà lại ngồi ở nhà mắng thằng bé? Ông làm cha kiểu gì đây!"
Trương Kỳ coi như đã hiểu rõ, Trương Thị lời trong lời ngoài đều che chở cha con Trương Thanh. Cậu ta vốn đang có thể nhịn được, nhưng dẫu sao còn quá trẻ, nhịn một chút vẫn không nhịn nổi nữa, nhìn Trương Thị nói: "Bà nội, bà không tin những gì con nói, bà cho rằng con vu oan hãm hại chú đúng không??"
Trương Quốc Phú kéo tay Trương Kỳ trấn an: "Kỳ kỳ con đừng có đoán mò, bà con không phải có ý đó."
Trương Thị vội vàng đi qua nhìn, Trương Quốc Phú đau đớn hít sâu một hơi, đỡ băng ghế quỳ dưới đất, đỡ trán nâng người lên, dòng máu đỏ tươi theo kẽ hở của tay lão chảy ra ngoài.
"Phú Quốc! Ông bị sao rồi!"
Trương Thị vừa thấy tình huống này, ở tại chỗ vừa khóc vừa hét lên, tay lấy khăn từ trong túi ra bịt trên trán Trương Quốc Phú, quay đầu nhìn Trương Kỳ còn đang ngây dại đứng đờ ở một bên, hét: "Còn đứng làm cái gì, mau gọi người tới đi! Mau lên!"
Trương Kỳ lần này mới lấy lại tinh thần, bước chân lui về phía sau hai bước, tiếp đó quay đầu hướng ra khỏi nhà, tìm một nhà hàng xóm gần đây, đập cửa, thậm chí còn thốt ra cả tiếng Nhật, ra sức cầu cứu.
May là ở nơi này nhà hơi lớn còn chưa đi ngủ, nhà này cũng là mới vừa ăn xong cơm tối, tới mở cửa thấy là Trương Kỳ liền hỏi: "Đây không phải cháu trai nhỏ của Trương Quốc Phú à? Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện cháu trai nhỏ nhà Trương Quốc Phú trở về, lão khoe cũng không biết bao nhiêu lần, những người xung quanh cũng đến xem một chút cho nên đối với Trương Kỳ cũng không xa lạ gì.
Trương Kỳ lúc này mới tỉnh lại, tự mình nói tiếng Nhật người ta cũng nghe không hiểu, há miệng nói không rõ ràng: "Ông nội... vỡ, máu... Đều là máu..."
"Gì cơ?"
Mặc dù vẫn nghe không hiểu, có điều nói một chút đều là máu, lão đầu mở cửa cũng sợ chết đi được, mau chóng gọi con trai mình rồi chạy tới nhà Trương Quốc Phú.
Trương Kỳ nhìn trong gian nhà chính của Trương gia sáng đèn đuốc, không đi cùng, đưa tay lau mặt, một tay đầy mồ hôi, trong đầu tràn ngập hình ảnh Trương Quốc Phú bể đầu chảy máu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa sợ mà trở nên nhợt nhạt, một bộ chưa tỉnh hồn, mất hết hồn vía. Cậu ta lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi... Tôi không phải cố ý, là... Là do ông nội lớn tuổi tự ngã xuống, không phải lỗi của tôi, không phải tôi..."
Nói xong liền xoay người hướng hướng ngược lại mà chạy.