Nhà Có Hồ Ly Tinh

Chương 1 :

Ngày đăng: 12:29 19/04/20


Tiếng nhạc jazz du dương mang theo chút gì đó ngả ngớn phiêu tán trong quán bar với ánh đèn mờ ảo, nữ ca sĩ trung niên vóc dáng đẫy đà cất lên giọng ca trầm thấp biếng nhác. Bartender khôi ngô tuấn tú đứng sau quầy bar, thủ pháp thuần thục điều phối ly cocktail màu sắc diễm lệ.



Ngoài cửa sổ, trời đổ mưa nhỏ, ánh đèn neon chớp tắt sau màn mưa. Trong quán bar được trang trí theo phong cách thời trung cổ này, có lác đác vài người khách đang ngồi.



Bên cạnh một chiếc bàn gỗ tròn là năm thanh niên, tuổi khoảng trên dưới ba mươi, trên người mặc quần áo kiểu hưu nhàn (dạng quần áo kiểu đi chơi ấy, không phải loại âu phục). Năm người này đang chơi bài pocker, ngoại hình người nào người nấy đầy mị lực, nhất cử nhất động cũng ưu nhã vô cùng, toàn thân như tản ra khí tức ‘ta là người thuộc giới thượng lưu’, xem ra chính là loại nhân vật thanh niên tài tuấn.



[2: Bài Pocker hay còn gọi là bài xì tố. Ai thích thì vào đây tìm hiểu thêm.]



Chu Triết mang mắt kính vàng mảnh như sợi tơ, tướng mạo tuấn tú, bỗng dưng bỏ mấy lá pocker trong tay xuống, oán giận, “Ngày nào cũng chơi cái này, chán chết, không có trò gì thú vị hơn sao?”



Đỗ Hải ngồi ở đối diện anh hỏi, “Đánh cược cái gì? Cược xem ai có thể theo đuổi được nữ minh tinh trẻ tuổi nào đó ấy hả?”



“Cái này đã sớm chơi chán rồi, còn gì khác nữa không?”



Hoa hoa công tử Hà Tuấn Ngạn với mái tóc dài ngang vai hưng phấn đề nghị, “Vậy thì cược xem ai có thể theo đuổi được nam minh tinh đi!”



Bốn người còn lại không hẹn mà cùng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn anh, nhìn cho anh phải đổ mồ hôi lạnh.



“Tôi chỉ đùa thôi…”



Anh đang muốn giải thích, không ngờ mấy người bên cạnh lại thì thầm thảo luận.



“Cái này được đấy…”



“Ân… Các loại hình phụ nữ tôi đã thử qua hết rồi, thỉnh thoảng đổi chút khẩu vị cũng tốt.”



“Ừ ừ, tôi đã muốn thử qua từ lâu rồi, chẳng qua là chưa tìm được cơ hội thôi.”



Hà Tuấn Ngạn vừa nghe mọi người đồng ý, lập tức bỏ qua xấu hổ vừa nãy, khấp khởi mừng rỡ mở miệng, “Đề nghị của tôi được đấy chứ? Vả lại gần đây có một cậu trai trẻ mới nổi, bộ dạng đáng yêu lắm, tôi định xuống tay với cậu ta đây.”



“Thằng nhãi nhà cậu, thì ra là có ý này.”



“Đúng vậy đấy, muốn theo đuổi thì cứ làm đi, còn bày đặt lý do lý trấu.” Mấy người bên cạnh giễu cợt anh.



“Này, rốt cuộc là ai hả?”



“Bí mật, chờ tôi theo đuổi được rồi…” Hà Tuấn Ngạn cười ha ha.



“Giả bộ thần bí cái gì hả? Nói mau.”



Mọi người cười thành nghiêng ngả, duy nhất là một người ngoại hình tuấn nhã là không gia nhập vào. Người đàn ông này xem ra là con lai, mái tóc màu nâu sẫm cùng màu mắt cực kì đặc biệt. Gương mặt góc cạnh cùng thân hình cứng cỏi, ngay cả một số ít người mẫu nam cũng không bằng. Người này thờ ơ cầm ly whiskey mà hớp nhẹ một hơi, hoàn toàn là bộ dáng sự việc không liên quan đến mình.



“Này, Jerome, sao không lên tiếng thế?” Chu Triết phát hiện thái độ hờ hững của hắn, tích cực lôi kéo hắn vào đề tài, “Lần cược này thú vị lắm đó, cậu có hứng thú tham gia không?”



“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Lý Dục Hàm khẽ mỉm cười, cự tuyệt.



“Tại sao?” Mọi người phát ra thanh âm thất vọng.



Lý Dục Hàm xoa xoa cằm, nghiêm trang nói, “Muốn tôi theo mấy cô nàng vừa thơm mát lại vừa mềm mại thì cũng được đi, nhưng mà chạy đi ôm ấp đồng tính thân thể rắn chắc, lông lá đầy mình, tôi không có cái hứng đó.”



Đám người lập tức nhao nhao phản bác:



“Không đâu nha, có mấy cậu trai vừa thơm mát lại vừa mềm mại đó.”



“Ân, mấy đứa nhóc bây giờ cũng chú ý chăm sóc lắm, làn da bóng loáng cũng so với được với phụ nữ ấy chứ.”



“Jerome, cậu đừng có thành kiến thế, cậu chưa từng nhìn thấy thiếu niên vừa ý nên mới nói vậy…”



Lý Dục Hàm cười mị mị mà nói, “Thằng em trai tôi cũng là thiếu niên vừa ý so được với phụ nữ trong miệng mấy người đó, nhưng tôi không hứng thú với đàn ông.”



“Em trai cậu thì tôi đã gặp rồi, đúng là đẹp lắm, nhưng mà tính tình ấy hả… Có chút khó tiếp nhận nha…” Một trong số mấy người bạn – Âu Dương Thăng – lên tiếng.



Lý Dục Hàm ha ha cười, “Tính tình thằng em tôi đúng là không tốt, cậu không cần phải nói khéo như vậy.”



Mọi người tiếp tục cố gắng thuyết phục hắn nhập cuộc, nhưng Lý Dục Hàm khoát tay nói, “Tôi thật sự không có hứng thú, xin mọi người buông tha cho tôi đi, bốn người các cậu cứ cược với nhau là được.”



“Cậu không gia nhập, trò chơi này sẽgiảm bớt nhiều phấn khích a… Nếu không thì cược cái khác đi?” Đỗ Hải đề nghị.



“Vậy chứ đổi thành cái gì?” Hà Tuấn Ngạn vì đề nghị của mình không được chọn mà có vẻ thiếu hăng hái.



Chu Triết nhìn chằm chằm bartender thanh tú phía sau quầy bar, khuôn mặt người kia trắng nõn, dưới ánh đèn càng có vẻ trong suốt đến long lanh, rất là mê người. Một tia sáng lóe lên trong đầu, “Tôi nghĩ, cược xem làn da người nào trắng hơn đi!”



“Gì?” Những người khác cũng ngạc nhiên.
Lý Dục Hàm hoang mang hỏi, “Sao vậy? Cậu không biết tiếng người à?”



Nhóc hồ ly cất tiếng nhẹ như lông chim, “Ta có…”



Lý Dục Hàm mừng rỡ, lại hỏi, “Vậy cậu tên gì? Cậu vốn từ đâu tới đây? Đừng sợ, cứ nói cho tôi biết đi.”



“Ta… Tên Kim Hành…”



“Ân, tên là Kim Hành?”



“Ta từ Phù U giới tới.”



“Phù U giới? Là chỗ nào?” Lý Dục Hàm lần đầu tiên nghe được địa danh này.



“Chính là… Là nơi yêu hồ bọn ta ở, cách nơi này một tầng mây.” Kim Hành hàm hàm hồ hồ nói, chính mình cũng không biết phải diễn tả thế nào.



“Yêu hồ? Thì ra cậu là yêu hồ?”



“Ân.”



“Vậy… Cậu sẽ hấp thụ dương khí, hay đại loạn vậy hả?” Lý Dục Hàm nghe một chữ ‘yêu’, chung quy vẫn có cảm giác tà ác thế nào ấy.



Kim Hành lắc đầu, nói rõ ràng, “Ta không hút dương khí. Ta thuộc về Đạo Huyền Hồ tiên (cáo đen đã tu thành tiên), chỉ cần hấp thụ tinh hoa của trời đất là có thể giữ được sức mạnh. Hút dương khí là Bích Động yêu hồ, nhưng mà ca ca ta nói, Bích Động yêu hồ bây giờ chỉ còn lại rất ít.”



Cái gì mà Đạo Huyền Hồ tiên với Bích Động yêu hồ, Lý Dục Hàm nghe được một đống tên kỳ quái thì như lọt vào sương mù; nhưng tính cách cậu nhóc này đúng là đơn thuần hơn nhiều so với loài người, cho nên Lý Dục Hàm không hề đề phòng nữa, tiếp tục lừa y nói ra nhiều chuyện hơn, “Vậy cao cậu lại từ cái giới Phù gì đó đi tới đây?”



“Ca ca nói Hồ vương là đồ bại hoại, sẽ làm ta bị thương, làm hại ta, cho nên mới mang ta trốn ra đây.”



“Ách? Ca ca cậu… Cùng Hồ vương? Là chuyện gì vậy?”



“Ca ca là ca ca, Hồ vương là vương của chúng ta.”



Y nói thế chẳng khác nào chưa nói, nhưng Lý Dục Hàm cũng hiểu được vài điều từ lời y. Cậu nhóc này cùng ca ca tới Nhân Gian giới.



“Vậy tại sao bây giờ chỉ còn có ột mình cậu? Ca ca cậu đâu?”



“Không biết.” Kim Hành mơ hồ lắc lắc đầu, “Ta theo ca ca bay bay, bị sét đánh trúng, ta cảm thấy rất đau, không mở mắt nổi. Sau đó không thấy ca ca đâu nữa, còn ta thì rơi xuống đất.”



Xem ra nhóc hồ ly này là mơ hồ theo người thân lạc đến nơi này rồi… Lý Dục Hàm vô hạn đồng tình mà nghĩ thế. Nếu như đối phương là cậu bé loài người thì mình còn có thể dẫn đến cục cảnh sát báo án, nếu đối phương là hồ ly bình thường, vậy thì mình vẫn có thể hảo tâm mà nuôi như nuôi sủng vât, nhưng đối phương lại là một con hồ ly thành tinh a!



Cái này phải làm sao đây? Lý Dục Hàm nhức đầu a. Hắn không ôm hy vọng hỏi, “Vậy cậu có thể tìm ca ca của cậu không?”



Không ngoài sở liệu, nhóc hồ ly nào đó ngây ngốc lắc đầu như trống bỏi. “Gần đây không có khí tức của ca ca…”



“Vậy… Các cậu ở chỗ này không có người thân hoặc bạn bè gì sao?” Lý Dục Hàm chỉ có thể hy vọng tộc nhân trong hồ ly tộc có thể dẫn cậu ta trở về.



Kim Hành suy nghĩ một chút, nói, “Ca ca nói ca có bằng hữu ở Nhân Gian giới, nhưng ta không biết bọn họ ở đâu hết…”



Vậy cũng coi như không! Lý Dục Hàm thở dài.



Nhưng nếu nhóc quỷ này đã rơi vào hoàn cảnh thế này, chỉ có thể tạm thời chăm sóc cậu ta thôi… Hắn cam chịu nghĩ, ít nhất cậu ta cũng rất đáng yêu, đuổi cậu ta đi thì mình cũng thật sự không đành lòng, cứ nuôi ở nhà, để thưởng thức cũng không tồi.



Lý Dục Hàm nghĩ thông suốt rồi, vỗ vỗ đầu Kim Hành, tuyên bố quyết định của hắn, “Được rồi, Kim Hành, bây giờ cậu không có chỗ về, vậy cậu cứ ở lại chỗ của tôi đi, chờ ca ca cậu tìm được cậu rồi lại tính.”



“A… Cám ơn huynh đã để ta ở lại, thì ra huynh là người tốt a.” Hai mắt Kim Hành sáng rỡ như ánh sao, nói ra một câu rất đả kích người.



“Ách… Tôi vốn chính là người tốt a, nếu không sao lại nhặt cậu về chứ…” Lý Dục Hàm bất mãnnói thầm.



“Thật sự rất cám ơn huynh!” Kim Hành đột nhiên nhào qua ôm lấy hắn, cả thân thể trần trụi cũng rơi luôn vào lòng Lý Dục Hàm.



“Ô…” Lý Dục Hàm vốn đã nén tà niệm xuống, vậy mà giờ khi hắn không chút đề phòng, lại bị thân thể ấm áp mềm mại ôm lấy, khí huyết toàn thân xông thẳng lên đầu.



Hắn chỉ thấy lỗ mũi nóng lên, chất gì đó lỏng lỏng tong tỏng nhỏ xuống…



Kim Hành buông hắn ra, hoang mang nhìn hắn.



“Đại ca, cái mũi của huynh sao lại chảy máu thế?” Kim Hành khờ dại hỏi.



Cái mũi chảy máu?? Lý Dục Hàm cực kỳ hoảng sợ, đẩy mạnh y ra, bịt mũi vọt vào phòng tắm.



Kim Hành nghe bên trong truyền đến tiếng nước, ngồi ở tại chỗ cảm thán, “Hóa ra loài người lại dễ dàng chảy máu như thế, ca ca nói đúng là không sai chút nào…”