Nhà Có Hồ Ly Tinh

Chương 4 :

Ngày đăng: 12:29 19/04/20


“Ân… Ân… Phốc! Ha ha ha Nhột quá ha ha ha ” Kim Hành nhịn lại nhịn, cuối cùng không thể chịu nổi phải bật cười.



Lý Dục Hàm thấy y cười, bất mãn cắn nhẹ lên cái quả nho nhỏ nhô lên trên ngực y.



“Ô!” Kim Hành từ cười biến thành một tiếng kêu đau đớn.



Thấy có hiệu quả, Lý Dục Hàm càng thêm ra sức mà gặm mà cắn, lực độ khi thì nặng khi thì nhẹ, thỏa đáng.



“Ân…” Cảm giác chỉ có một bên chịu kích thích làm cho Kim Hành rất không thoải mái, y không nhịn được phải vươn tay sờ một bên ngực của mình. Lý Dục Hàm thấy thế, giật tay y lại, dùng ngón tay vân vê lôi kéo một bên núm vú.



“Ân a!” Kim Hành như bị điện giật mà nảy người lên.



Lý Dục Hàm hôn y, hai tay nhéo nhéo trước ngực càng thêm cố gắng, hạ thân hắn không ngừng đụng đụng vào hậu huyệt Kim Hành, dịch nhầy làm xung quanh cũng phải dính dấp.



“Ân… Ân… Lý đại ca…” Giữa những nụ hôn, Kim Hành nhẹ nhàng rên rỉ.



“Hửm?” Lý Dục Hàm tiếp tục say mê mút đôi môi ngọt ngào.



“Ân…” Kim Hành khép chặt hai chân, Lý Dục Hàm lập tức xoay mông tách y ra. Nơi chưa trải sự đời của Kim dần dần thức tỉnh, ngẩng đầu dậy.



“Ô… Lý đại ca…” Kim Hành ngượng ngùng xoay mông, quay mặt qua một bên, “Ân… Nơi đó của ta… Kì lạ quá…”



“Bảo bối ngoan, chỗ nào lạ? Hửm?” Đầu lưỡi Lý Dục Hàm quấn lấy vành tai nhỏ tinh xảo của y.



“Phía dưới…” Kim Hành không ngừng giãy dụa, giọng như sắp khóc, “Phía dưới tức quá…”



“Nga nga… Tức đến khó chịu à?” Bàn tay Lý Dục Hàm to lớn, bao quanh lấy vật nho nhỏ đang gắng gượng của y, “Nào, để tôi yêu tí nào…”



“Ân ——” Kim Hành thoải mái thở dốc, phân thân được bàn tay ấm nóng bao lấy, loại cảm giác này thật sự quá sung sướng.



Lý Dục Hàm vừa xoa bóp vừa dán sát vào tai y, hỏi, “Bảo bối ngoan… Thoải mái không?”



“Thật thoải mái…” Kim Hành nhắm mắt lại, ngượng ngùng ôm lấy bả vai rộng của hắn.



“Vậy là tốt rồi rồi…” Lý Dục Hàm khẽ hôn lên tai y, Kim Hành càng thêm rên rỉ mất hồn.



Động tác trên tay Lý Dục Hàm càng lúc càng nhanh hơn, Kim Hành thở dốc cũng nhanh hơn. Y khẽ kêu một tiếng “Ô!”, toàn thân co rút, nhanh chóng tiết ra trong tay đối phương.



“Hô… Hô… Hô…” Kim Hành được thỏa mãn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, khép hờ mắt, nằm trên đất thở hào hển.



Lý Dục Hàm lại dính sát vào hôn y, y cũng theo phản xạ, đưa đầu lưỡi ra quấn lấy hắn. Lý Dục Hàm đem ngón tay chứa đầy dương tinh tiến vào trong hậu đình Kim Hành, Kim Hành ân ân kêu khẽ, cái mông nhỏ không thích ứng, liên tục lùi ra sau.



Lý Dục Hàm vươn một tay, giữ lại mông y, ngón tay đã đâm vào càng xâm nhập sâu thêm.



“Ai nha… Ân ân…” Kim Hành phát ra tiếng kêu rên kiều mị, Lý Dục Hàm nghe được mà khớp xương như nhũn cả ra.



“Đau không?” Hắn thấp thở gấp hỏi.



“Không đến nỗi quá đau…” Kim Hành thấp giọng trả lời.



Lý Dục Hàm được cổ vũ, lại tiến thêm một ngón tay vào. Bên trong hậu huyệt Kim Hành vừa lại chặt lại vừa mềm, co dãn mười phần, bao chặt lấy ngón tay hắn.



Lý Dục Hàm di chuyển bên trong y vài lần, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, rút tay ra. Hắn bóp hai cánh mông mượt mà bóng loáng của Kim Hành, để cho chân y mở ra đến góc độ lớn nhất.



Thằng em của Lý Dục Hàm bừng bừng phấn chấn để ngay lối vào, hắn dùng chút sức, để đầu đỉnh đâm vào trong.



“Ô ô…” Kim Hành cau mày khẽ kêu.



Lý Dục Hàm thương tiếc y, lập tức ngừng lại. Đợi một hồi, thấy mày y dần dãn ra, mới tiếp tục thẳng tiến.



Bởi vì thân thể Kim Hành cứng ngắc, Lý Dục Hàm vào được một nửa thì bị kẹp chặt, khó có thể tiến vào được nữa. Hắn mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, như sắp không chịu nổi nữa.



“Kim Hành… Ngoan… Buông lỏng chút đi…” Hắn cố nén kích động muốn bắn tinh, cố gắng để mình có thể vào được toàn bộ.



“Ân… Ân…” Kim Hành ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt chôn trong hõm vai hắn.



Phốc phập… Vài lần khó khăn, thằng em to xác cuối cũng vào được hết.



“Hô…” Lý Dục Hàm thở phào, điều chỉnh tư thế rồi bắt đầu thong thả tiến tiến lùi lùi.



Thằng em to xác thô đen di chuyển trong ngọc huyệt ẩm ướt, phát ra âm thanh phốc phốc tuyệt vời.



“Ân, ân, ân…” Kim Hành nương theo tiết tấu hắn tiến vào, cái miệng nhỏ phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, y cũng không biết tại sao mình lại phát ra thanh âm dụ hoặc thế này, nhưng y thực sự không thể khống chế.



Lý Dục Hàm bắt đầu động nhanh hơn, chốc chốc còn đổi góc độ tiến vào, trái đâm phải nhún, thỉnh thoảng còn xoay tròn vài cái bên trong. Lực đàn hồi ở hậu huyệt Kim Hànhcũng thuộc hạng nhất, vô luận hắn di chuyển thế nào cũng có thể kẹp chặt lấy hắn, hơn nữa bên trong còn tự động phân bố dịch trơn, *** thủy nóng bỏng thấm ướt thằng em lớn cứng chắc, làm cho Lý Dục Hàm thân kinh bách chiến có thể thể nghiệm đến khoái cảm chưa bao giờ thử qua.



Hắn từ từ mất đi lý trí, nâng hai chân Kim Hành lên, để mình có thể đâm vào nơi sâu nhất, như hóa điên mà lay động thân thể.



“A ân, a, a, a…” Kim Hành cảm giác hậu huyệt bị mãnh liệt ra vào, một điểm mẫn cảm nào đó trong cơ thể không ngừng bị đâm vào, phân thân đã tiết một lần lại cứng thêm lần nữa, y bất giác kêu khẽ, “Nhanh lên một chút… Nhanh… Ân…”



Lý Dục Hàm di chuyển nhanh hơn, Kim Hành rốt cục đã lên đến đỉnh điểm, lần thứ hai phóng ra hạt giống. Không hề giống với kích thích lần đầu, y cảm thấy trước mắt hiện lên màu trắng xóa, cả thân thể như bay bổng trên không trung.


“Kim Hành, không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.” Lý Dục Hàm thúc giục Kim Hành đang ngồi xổm một bên xem cún con ăn bánh kem.



Kim Hành lắc đầu, “Nhưng mà ta không muốn ngủ a.”



“Trẻ con không được thức đêm, nhanh đi ngủ đi.”



“Lý đại ca, chúng ta không cần ngủ hàng ngày đâu.”



“Ách… Đúng a, thiếu chút nữa quên mất cậu là yêu hồ…”



Kim Hành nhếch miệng cười, tiếp tục ngồi xổm đó chơi đùa với cún con. Bởi vì bộ dáng y luôn là một cậu bé ngây thơ, Lý Dục Hàm mới có thể quên mất thân phận yêu hồ của y.



Lý Dục Hàm sủng nịch nhìn y một lát, vào phòng mang laptop ra, ngồi trên ghế salon cạnh Kim Hành.



“Lý đại ca, huynh không đi ngủ sao?” Kim Hành quan tâm hỏi hắn.



“Tôi còn phải làm ít chuyện.” Lý Dục Hàm cười với y, mở laptop lên, ngón tay thuần thục gõ chữ.



Kim Hành tò mò đến gần xem, trên màn hình laptop chi chít những tài liệu là tài liệu.



“Lý đại ca, đây là cái gì a?”



“Giá trị cổ phiếu của công ty tôi, tôi còn phải thương lượng vài chuyện với mấy cổ đông.”



“Cổ đông?”



“Là mấy người hợp tác kinh doanh với tôi.”



“Nga…” Kim Hành dừng một chút, hỏi, “Lý đại ca, thì ra huynh là thương nhân a?”



“Đúng vậy.”



“Huynh làm sinh ý (buôn bán) gì thế?”



“Chủ yếu là xuất khẩu và vận chuyển hàng hóa.”



“Vậy sao huynh không đi làm việc a?”



“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển lắm, không cần ngày nào cũng phải đi làm, chỉ cần ở nhà dùng máy tính là có thể kinh doanh rồi.”



“Nga nga… Cái này chính là máy tính sao?”



“Ừ, cái này gọi là laptop, có thể mang theo bên người.”



“Phápbảo này thật là lợi hại a.”



“Đúng vậy, đây chính là pháp bảo của loài người bọn tôi đó.” Lý Dục Hàm không ngại y ngốc hảo tâm nhiệt tình trò chuyện với y.



Lúc bọn họ nói chuyện, cún con đã nằm sấp trên thảm trải bên chân bọn mà ngủ thiếp đi.



Kim Hành nhìn thấy, lập tức muốn ôm lấy cún con, lại bị Lý Dục Hàm nhắc nhở, “Cứ để cho nó ngủ đi, đừng làm nó tỉnh giấc.”



“Nhưng mà… Ngủ trên đất sẽ lạnh a…”



“Có thảm trải rồi, hẳn là không lạnh đâu.”



“Nga…” Kim Hành không muốn mà ngồi trở lại bên cạnh hắn.



Lý Dục Hàm thấy y thích cún con như vậy, an ủi, “Như vậy đi, ngày mai chúng ta đến cửa hành thú cưng tìm mua giường ngủ cho nó, cho nó ngủ ngon hơn.”



“Hay quá! Còn có loại giường này sao?”



“Có chứ, ở đó còn có rất nhiều đồ cho cún con dùng, đến lúc đó sẽ mua hết về.”



“Ân ân!” Kim Hành hưng phấn không thôi gật đầu. “Vậy thì bao giờ mới đi được?”



“Ngày mai tôi phải đến công ty xem một chút, mấy ngày nay có thể không rảnh, chờ cuối tuần thì đi.”



Từ lúc có Kim Hành ở bên, Lý Dục Hàm đã hơn một tháng không đến công ty xem xét, tuy nói không cần mình phải có mặt cũng có thể kinh doanh được, nhưng nếu đại boss lâu quá không rình diện thì cũng không ổn. Trước đó hắn không đi là vì sợ Kim Hành ở nhà một mình, không có ai bầu bạn sẽ buồn. Bây giờ đã có thêm một nhóc cún con, Kim Hành sẽ không cô đơn nữa, hắn cũng có thể yên tâm đến công ty.



Xử lý công sự xong hết, Lý Dục Hàm đóng laptop lại, vươn vai một cái.



“Được rồi, chúng ta cũng ngủ đi.”



“Nga… Nhưng mà ta không buồn ngủ a. Lý đại ca, huynh cứ tự đi ngủ đi.” Kim Hành đề nghị.



“Không được, muốn ngủ thì phải ngủ với nhau.” Lòng Lý Dục Hàm âm thầm suy nghĩ, cười đến ái muội, “Cậu còn chưa muốn ngủ thì chúng ta có thể làm vài chuyện khác…”



“Ân? Cái gì khác?” Kim Hành ngơ ngác, bị Lý Dục Hàm nắm tay kéo vào phòng.



Không lâu sau khi cửa phòng đóng lại, trận trận thở dốc cùng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng truyền ra. Cún con nằm trên thảm trải run run lỗ tai, tiếp tục ngủ yên.