Nhà Có Hồ Ly Tinh

Chương 7 :

Ngày đăng: 12:29 19/04/20


“Này này, các vị, chào buổi tối.” Thu Hàn cà lơ phất phơ giơ một tay lên, chào hỏi đám yêu hồ đang kinh ngạc ngây người.



Dịch Huy dìu Diệu Đình đã ngất xỉu ngồi xuống trên cỏ, đề phòng nhìn y.



Giáng Đồng nhìn Thu Hàn từ trên xuống dưới, Huyền Thanh ghé vào tai hắn, hỏi, “Là nhân loại à?”



“Hẳn là không phải.” Giáng Đồng thấp giọng nói, “Nhưng mà cảm thấy trên người y có khí tức của yêu hồ…”



“Giết y đi rồi nói.” Huyền Thanh chuẩn bị ra tay, lại bị Giáng Đồng ngáng tay ngăn lại. Trực giác của Giáng Đồng nói cho hắn, người này tuyệt đối không phải loại tầm thường.



“Ngươi là ai?” Giáng Đồng cao giọng, chăm chú nhìn Thu Hàn hỏi.



Thu Hàn phất phất tay, cười nói, “Nga nga, không có gì, ta chỉ là tiểu nhân vật đúng lúc đi qua đây mà thôi.”



“Nếu vậy, tại sao phải nhúng tay vào chuyện của chúng ta?”



“Không có gì, ta vốn chỉ muốn xem diễn trò thôi.” Thu Hàn cợt nhả, “Chẳng qua là ta ghét mất mấy trò bắt người đến uy hiếp kẻ khác, thật đúng là chẳng có cả nội dung lẫn kĩ thuật, cho nên mới không nhịn được phải xuống tay, muốn thay đổi chút chút sự phát triển của vở kịch.”



Huyền Thanh không nhịn được mắng, “Dám xen vào việc của người khác, xem ta chỉnh ngươi thế nào!”



“Huyền Thanh!” Giáng Đồng chưa kịp ngăn cản, Huyền Thanh đã phóng quang tiên về phía Thu Hàn.



Quang tiên vun vút mạnh mẽ quất thẳng về gương mặt tuyệt sắc của Thu Hàn, y cười lạnh, thành tạo vươn hai tay, chỉ cần dùng ngón tay đã có thể kẹp được quang tiên.



“Cái gì?!” Huyền Thanh kinh hãi, khả năng sử dụng quang tiên của y khá tốt, vậy mà tên kia không tốn chút sức lực nào đã dùng tay không kẹp được?



Giáng Đồng cùng Dịch Huy thấy vậy cũng cứng cả lưỡi.



“Chỉ vậy thôi sao? Đúng là chán chết!” Thu Hàn búng tay, quang tiên lại như tia chớp bắn về, vút! một tiếng, quất lên mặt và ngực Huyền Thanh.



“Ô!” Trên mặt và trước ngực Huyền Thanh lập tức chảy máu tươi ròng ròng.



Một chưởng Thu Hàn đánh ra, Huyền Thanh bị đánh bay ra ngoài, bịch một tiếng rơi xuống dòng nước bên cạnh.



“Huyền Thanh!” Giáng Đồng biết mình không phải đối thủ của Thu Hàn, hắn hung hăng trừng đối phương một cái, lập tức bay qua mò Huyền Thanh, nhanh chóng bay đi.



Thu Hàn ngẩng đầu nhìn hướng bọn họ rời đi, thất vọng lẩm bẩm, “Ta còn chưa đùa đã mà, sao đã chạy mất rồi?”



Dịch Huy đỡ Diệu Đình đứng lên, Diệu Đình lúc này cũng đã tỉnh lại.



“Ngươi không sao chứ?” Dịch Huy lo lắng hỏi.



“Không sao…” Diệu Đình miễn cưỡng cười. “Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”



“Ân.” Dịch Huy nói lời cám ơn với Thu Hàn, “Cám ơn tiên sinh đã ra tay tương trợ, đại ân đại đức của ngài, Dịch Huy suốt đời khó quên.”



Thu Hàn lắc lắc tay, cười nói, “Đừng tiên sinh tiên sinh chứ, cứ gọi ta Thu Hàn là được.”



“Được, Thu Hàn tiên sinh, thật sự rất cảm tạ ngài, ngày sau hữu duyên gặp lại, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngài.” Dịch Huy đỡ Diệu Đình bay đến giữa không trung. “Thu Hàn tiên sinh, chúng ta còn có việc quan trọng, xin được cáo từ trước, hẹn gặp lại.”



“Chờ một chút.” Thu Hàn chống nạnh nhìn y, bĩu môi nói, “Ta đã cứu các ngươi một mạng, ngươi không phải có ý cứ thế vỗ mông bay đi đấy chứ?”



“Nhưng là…” Dịch Huy khó xử, “Thu Hàn tiên sinh, vãn bối cũng rất muốn lập tức báo đáp ngài, nhưng… Lúc nãy ngài cũng thấy rồi đấy, bây giờ ta đang bị người đuổi bắt, nếu liên quan đến ta sẽ rất phiền toái…”



Thu Hàn ha hả cười, nhún vai nói, “Quá muộn rồi, ta đã có liên quan tới các ngươi rồi, giờ có muốn phủi cũng chả phủi được.”



“Ách?” Dịch Huy khó hiểu.



“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi có một đệ đệ tên Kim Hành không?”



“…” Dịch Huy mở to mắt.



*****



Ào ào… Nước ấm từ vòi sen rơi xuống, trong phòng tắm bốc lên hơi nước mù mịt.



“Ô… A!” Kim Hành dựa vào bên cạnh bể tắm, cái mông nhỏ vểnh lên, Lý Dục Hàm phía sau y đang dùng ngón tay luồn vào hậu huyệt của y.



“Ô… Được chưa?” Kim Hành đau khổ, quay đầu lại hỏi.



“Ngoan nào, từ từ sẽ ổn thôi, nhịn thêm chút nữa nga.” Lý Dục Hàm đau lòng dỗ dành, thêm vài lần vất vả, rốt cuộc cũng rửa sạch bên trong. Tiếp đó cầm lấy vòi sen, kì cọ khắp cả người cho Kim Hành.



Kim Hành xoay người nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Ta cũng muốn giúp huynh tắm nữa.”



“Hửm? Không cần đâu.” Lý Dục Hàm cưng chiều, “Cứ để tôi tắm cho cậu là được rồi.”



“Nhưng mà…” Kim Hành cúi đầu nhìn chỗ giữa háng hắn, hồn nhiên nói, “Nhưng mà chỗ này của huynh còn chưa rửa mà…”
“Di?” Kim Hành kinh ngạc, nghĩ thầm sao Lý Dục Hàmlại nói điều mình đang nghĩ?



Vì muốn để y đồng ý, Lý Dục Hàmđã nghĩ ra được cái cớ cực tốt. Hắn bổn cũ soạn lại, vẫn cứ lừa Kim Hành như cái cớ giao hoan với mình khi trước, “Thật ra là thế này, có một việc, tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ…”



“Ân, là chuyện gì hả?” Kim Hành vui vẻ hỏi.



Cắn câu rồi!Lý Dục Hàmâm thầm hoan hô.



“Là chuyện gì thì tạm thời tôi không nói được…” Thật ra là hắn còn chưa nghĩ tới, chỉ nói, “Tóm lại là chuyện rất quan trọng, hơn nữa chỉ có cậu mới có thể giúp được tôi.”



Kim Hành nghe lời này thấy có hơi quen quen, hinh như trước đây đã nghe rồi. Y câu mày… Ân… Không nghĩ ra, bỏ đi…



“Được chứ.” Kim Hành sảng khoái gật đầu. “Ta nhất định sẽ cố hết sức giúp huynh!”



“Vậy thì thật tốt quá ”Lý Dục Hàm không thể chờ đợi được, vội vàng dắt tay y, đưa y ra ngoài.“Vậy cậu phải nói với ca ca cậu, tạm thời cậu không thể đi theo ca ca được.”



“Nga…”







Hai người tới phòng khách, Kim Hành nói yêu cầu màLý Dục Hàmđã nhắc tới.



“Cho nên, ca, đệ muốn ở lại giúp Lý đại ca.”



“Ân…”Dịch Huy vuốt cằm, “Lý tiên sinh là ân nhân của chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể giúp được chỗ nào thì chúng ta sẽ dốc toàn lực giúp huynh.”



“Ha ha…Được, cám ơn…”Lý Dục Hàm cười khan, đối phương nghiêm trang như vậy, hại hắn thoáng thấy chột dạ.



“Nhưng Lý tiên sinh, thân phận của chúng ta bây giờ dù sao cũng là đào phạm…”Dịch Huybăn khoăn nói, “Hơn nữa, thứ ta nói thẳng, nếu thật sự gặp phải truy binh, với yêu lực của Kim Hành, e là không cách nào tự bảo vệ mình, không chừng còn có thể hại huynh rơi vào hiểm cảnh.”



“Cái này…”Lý Dục Hàmđề xuất, “Chi bằng các anh cũng ở lại luôn đi? Như vậy cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”



“Không không…”Dịch Huy vội vàng cự tuyệt, “Kim Hành ở đây đã quấy rầy huynh lâu như vậy rồi, đã làm cho ta vạn phần áy náy, chúng ta không thể gây thêm phiền toái cho huynh nữa.”



“Dịch Huy tiên sinh, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Kim Hành ở đây tôi không thấy phiền chút nào hết, chỉ là chỗ này có hơi nhỏ… Nếu các anh không chê thì tôi có một biệt thự ở vùng ngoại thành, chúng ta có thể tới đó.”



“Sao làm vậy được chứ!” Dịch Huy càng thêm ngại ngần, “Ta sẽ đưa Kim Hành tìm một nơi khác, nhưng tạm thời không thể rời khỏi thành phố này được, chỉ cần lúc nào Lý tiên sinh muốn Kim Hành hỗ trợ, chúng ta nhất định sẽ đến.”



Cái này chẳng phải là ngược hẳn với nguyện vọng của Lý Dục Hàmđó sao? Nghĩ thôi cũng biết hắn sẽ không đồng ý. Hắn mạnh mẽ nói, “Không được a, ta cũng không biết lúc nào cần Kim Hành đến, chúng ta cứ tách ra như vậy rất phiền toái. Cứ ở cùng nhau đi, không có vấn đề…”



“Lý tiên sinh, không tốt lắm đâu…”



Thấy bọn hắn ầm ĩ hồi lâu cũng không có kết quả, Thu Hàn rốt cục không nhịn được dùng sức ho khan vài cái, “Khụ khụ, hai vị, xin cho phép ta đề nghị thế này…”



Lý Dục Hàm cùng Dịch Huy hoang mang nhìn y.



“Dịch Huy tiểu huynh đệ, theo ngu kiến của ta, hay là các ngươi đồng ý ở chung với Lý đại quan nhân đi, như thế tốt hơn.” Thu Hàn nói rõ ràng, bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Đầu tiên, ngươi đừng thấy Lý đại quan nhân nhà ta phong lưu phóng khoáng, thật ra cuộc sống bình thường rất đơn điệu đáng chán, mỗi ngày về nhà là đối diện với vách tường bốn phía, cực kì cô độc đau khổ đấy. Từ lúc Tiểu Kim Kim tới, rốt cục đã làm cho thế giới chỉ có sắc trắng đen của hắn thêm nhiều màu sắc Cho nên, Lý đại quan nhân rất muốn Tiểu Kim Kimnhà ta ở chung với hắn “



Lý Dục Hàm nghe y càng nói càng xằng bậy, không khỏi nhe răng trợn mắt mà dùng mấp máy môi, “Nếu thật sự cậu muốn giúp tôi thì nói dễ nghe chút đi…”



“Ân nga, hiểu, hiểu mà…” Thu Hàn tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Mà Dịch Huy tiểu huynh đệ, các ngươi bây giờ cũng là không nhà để về, so với chạy loạn tìm nơi ẩn thân bên ngoài, chi bằng cứ đến ở biệt thự nhà Lý đại quan nhânđi, như vậy chỗ ở đã cố định, lại không dễ dàng bị lộ hành tung. Có các ngươi bảo vệTiểu Kim Kim, cho dù truy binh có tới cũng có thểchống lại a.”



“Ân, đúng thế đấy.” Lý Dục Hàm vội vàng phụ họa.



Dịch Huy suy nghĩ một chút. “Tiền bối nói rất có đạo lý… ’’



“Đúng không đúng không?” Thu Hàn tự hào mà ngẩng đầu ưỡn ngực.



“Vậy… Cũng chỉ tiếp tục quấy rầy Lý tiên sinh thôi.”Dịch Huy rốt cục đồng ý.



“Dịch Huy tiên sinh nói quá lời, các anh đến ở, tôi hoan nghênh còn không kịp.” Lý Dục Hàm vội vàng đáp.



“Được rồi được rồi, vậy là chuyện này quyết định thế đi ” Thu Hàn nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Kim Hành.



“Thật tốt quá, Kim Hành.”



“Ân, cám ơn Thu Hàn đại ca.” Kim Hành cười nói.



“Chúng ta có thể cùng đi ở trong biệt thự lớn rồi Hảo vui vẻ nga ” Thu Hàn kéo Kim Hành, cùng hoan hô.



“Ân ”



Lý Dục Hàm nhất thời hắc tuyến“Ách…Cậu cũng muốn tới sao…”



Hai người chỉ lo hoan hô căn bản là không để ý tới hắn. “Ai… Quên đi, dù sao phòng cũng có nhiều a…”