Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 25 : Hồi thứ hai mươi lăm

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Chuyện Bang Xương dâng con gái nuôi cho Cao Tông khiến cho Thái sư Lý

Can rất lo ngại. Đêm ấy, Lý Can về nhà thuật lại cho phu nhân nghe.



Phu nhân cười mỉa mai nói:



- Chỉ vì gian thần không thể chuyên quyền được nên mới lập kế dâng con gái vào cung để dễ bề thao túng.



Lý Can gật đầu:



- Phu nhân nói thật trúng tim đen của lũ gian thần. vậy thì ta phải xem chừng hành động của hắn mới được.



Đang nói chuyện, bỗng thấy có bóng người thấp thoáng dưới thềm. Thái sư bấm

trán suy nghĩ hồi lâu rồi “à” một tiếng, gật đầu nói:



- À, ta nhớ

ra rồi. Ngươi là Trương Bảo, thế mà lâu nay ta quên hẳn ngươi đi chứ.

Chỉ vì nước nhà có nhiều việc bối rối ta phải lo lắng nhiều nên quên

mất việc tiến cử ngươi. Thôi, ngươi hãy đi lấy giấy mực ra đây ta tiến

cử cho.



Trương Bảo chạy đi lấy giấy mực đem để trên bàn. Lý Thái

sư hí hoáy viết một phong thư niêm phong tử tế rồi trao cho Trương Bảo

căn dặn:



- Ta tiến cử ngươi cho Nhạc Đô Thống. Ngươi hãy ra đó ở

với người, phải hết lòng trung nghĩa, ngày sau sẽ được hưởng bổng lộc.



Trương Bảo lắc đầu tỏ vẻ không bằng lòng:



- Thưa lão gia, con không đi đâu. Người xưa có nói: “Gia đinh của Tể tướng cũng bằng quan

thất phẩm”, sao lại đi ở với Nhạc Đô Thống như vậy?



Lý Thái sư cười gằn đáp:



- Nhạc Phi là bậc anh hùng, thật quả là một trang hào kiệt văn võ song toàn mà ngươi chẳng theo, còn đợi theo ai?



Trương Bảo đáp:



- Lão gia đã bảo vậy thì con xin vâng lời. Song nếu có theo người ấy một

thời gian mà thấy người không đủ tư cách, con sẽ trở về hầu hạ dưới

trướng của Thái sư.



Nói rồi bái biệt Thái sư trở về nhà từ giã vợ con, quảy hành lý và xách thiết côn ra đi.



Ba hôm sau Trương Bảo đến Hoàng Hà, tìm vào dinh nói với quân canh:



- Xin ngươi vào bẩm với quan Đô Thống rằng ta là người của Lý Thái sư ở kinh đô sai đem thư ra cho ngài.



Quân sĩ vào thưa lại, Nhạc Phi cho vào ngay. Trương Bảo vào dinh cúi đầu dâng thư, Nhạc Phi xem xong rồi nói:



- Trương quản gia ơi! Sao ngươi không ở với Thái sư để tìm chỗ xuất thân

cho có danh vọng hơn, chính chỗ này khổ sở lắm, ngươi ở sao được! Thôi,

ngươi hãy ra phía sau tạm dùng cơm, rồi ta viết một phong thư phúc đáp

để ngươi mang về trao lại cho Thái sư.



Trương Bảo theo tên gia

đinh vào trong tiêu dinh, trông thấy đồ vật trong dinh, bàn ghế đều làm

bằng ván thông đóng thô sơ, chẳng có vật chi đáng giá cả.



Vài phút sau, cơm đã dọn lên, Trương Bảo nhìn qua mâm cơm chẳng có chi là sơn

hào hải vị, ngoài đĩa cá, thịt, bát đậu, tô canh và bầu rượu trắng thì

không có món gì nữa.



Tên gia đinh bước đến thân mật bảo:



- Xin Trương gia dùng cơm.



Trương Bảo cau mày nói:



- Sao ngươi dọn cho ta sơ sài quá vậy.



Tên gia đinh nói:



- Hôm nay có Trương gia đến đây mới mua những thức ăn này, chứ gia gia

tôi ở ngoài này, bữa nào cũng ăn chay mà còn có vẻ không dám ăn nữa là khác. Đến nỗi cứ đến bữa ăn thì gia gia tôi lại quay mặt qua hướng Bắc

khóc than rằng: “Thần ở bên này ăn uống no đủ như vậy, không biết Nhị vị thánh thượng bị cầm ở phương Bắc sống ra sao, thần không sao nuốt trôi

miếng cơm.” Chẳng có bữa ăn nào mà gia gia tôi không khóc và không nói

như vậy.



Trương Bảo nghe thấm ý, hắn gật đầu lia lịa rồi nói:



- Thôi thôi, ta hiểu rồi, đừng nói nữa, để ta ta ăn cơm.



Nói rồi Trương Bảo ngồi xuống ăn vài chục bát cơm trông rất ngon lành.



Uống nước xong, Trương Bảo chạy thẳng ra trước trướng hầu lệnh.



Nhạc Phi nói:



- Thư đã viết rồi, ngươi hãy đem về trao cho Thái sư.



Trương Bảo nói:



- Thưa Đô Thống, tôi chẳng về đâu, vì lệnh của Thái sư rất nghiêm, tôi

không dám làm trái. Hơn nữa tôi cảm thấy ở đây tâm hồn sảng khoái, dù

khổ cực đến đâu tôi cũng chịu nổi.



Nhạc Phi nói:



- Nếu vậy ngươi hãy ở tạm đây rồi sau sẽ hay.
Vương Hoành vội xuống đò lấy bạc rồi chạy thẳng về nhà từ giã vợ con, lấy áo quần gói lại khoác trên vai chạy theo Nhạc Phi.



Trương Bảo nói với Vương Hoành:



- Gia gia đi ngựa còn ta chạy theo cũng không kịp, chỉ sợ ngươi theo

không nổi. Vậy hãy trao cái gói trên vai đó để ta quảy giúp cho.



Vương Hoành nói:



- Ta có thể gánh nặng ba bốn trăm cân và đi một ngày đến bốn năm trăm dặm không thấy mệt, huống chi cái gói này có đáng là bao. Ta xem cái gánh

của ngươi có phần nặng hơn đấy. Chi bằng chia hai mỗi đứa một nửa mang

đi tiện hơn.



Hai người cứ giằng co mãi, Nhạc Phi chẳng biết tính sao, cuối cùng chàng nói:



- Thôi để ta giục ngựa chạy trước xa, rồi hai người ra sức chạy theo xem

thử ai chạy tới trước cho biết. Kẻo khoe khoang mãi thì biết ai hơn ai?



Trương Bảo reo lên:



- Thế thì hay lắm!



Nhạc Phi giục

ngựa chạy xa gần tám trượng thì dừng lại, Vương Hoành và Trương Bảo ở

sau chạy theo. Chỉ một khắc sau Vương Hoành chạy đến sau ngựa thì Trương Bảo đã đến đầu ngựa, thế là hai người chỉ hơn kém nhau mấy bước.



Nhạc Phi cười ha hả nói:



- Hai đứa bay thật xứng đôi quá. Vậy thì từ nay ta gọi Mã Tiền Trương Bảo và Mã Hậu Vương Hoành nhé.



Rồi ba thầy trò dắt nhau ra đi, dọc đường nói nói cười cười chẳng mấy chốc đã đến kinh sư.



Vừa đến cửa thành thì gặp Trương Bang Xương. Nhạc Phi vòng sang một bên

lánh mặt, chẳng dè Trương Bang Xương trông thấy vội cho dừng kiệu lại

niềm nở hỏi:



- Có phải Nhạc Tướng công đó không?



Nhạc Phi buộc lòng phải xuống ngựa ra trước kiệu chắp tay nói:



- Tôi không ngờ Trương Thừa tướng đi đến nên chẳng kịp thi lễ, mong ngài miễn chấp.



Trương Bang Xương nói:



- Tướng quân chớ nên nhớ lại việc xảy ra ở võ trường khi trước mà ngại

ngùng làm gì. Hôm nay Bang Xương này đã dốc lo việc nước nên mới bảo cử

tướng quân về kinh mà phong soái, thánh thượng cũng có lòng trông đợi

tướng quân lắm vậy. Vậy thì sẵn đến đây, tướng quân hãy theo tôi vào

triều kiến giá.



Rồi Bang Xương sai gia nhân xách đèn lồng theo. Vừa đến lầu Phân Cung, Bang Xương quay lại nói:



- Tướng quân hãy ở đây đợi chỉ, để tôi vào tâu cho thánh thượng hay.



Nhạc Phi vâng lời dừng chân lại. Bang Xương bước vào Phân Cung rồi bí mật

sang bên kia, bảo người đến báo tin cho Hà Hương hay.



Lúc ấy Hà

Hương đang ở trong cung ăn uống với Cao Tông, bỗng nghe quan Thái giám

báo tin ấy. Hà Hương bèn thừa lúc Cao Tông đã quá chén lại thấy trăng

tỏ, liền quỳ xuống tâu:



- Từ ngày thiếp vào cung đến nay chưa được biết hết các cung điện, nhân nay có trăng sáng, mát mẻ, xin bệ hạ dắt

thiếp đi xem cho cho biết.



Cao Tông nói:



- Khanh muốn đi xem thì phải truyền bày xa giá, đi xem lầu Phân Cung trước đã rồi sẽ xem mấy cung kia.



Khi xa giá đi đến lầu Phân Cung, Nhạc Phi đang đứng mong chờ, chợt thấy đèn đuốc sáng ngời, loan giá vừa đi tơi, chàng nghĩ thầm:



- Vậy thì quyền thế của Trương Bang Xương vẫn còn lớn.



Rồi bước tới quỳ lạy:



- Tôi là Nhạc Phi xin tiếp giá.



Quan Nội giám vùng hô lớn lên:



- Có thích khách! Có thích khách!



Ngự lâm quân liền ra bắt Nhạc Phi trói lại. Cao Tông nghe vậy thất kinh vội truyền hồi cung lập tức và hỏi:



- Thích khách là ai vậy?



Nội giám tâu:



- Thích khách là Nhạc Phi.



Hà Hương nói:



- Nếu quả là Nhạc Phi thì phải chém đầu!



Lúc ấy vua Cao Tông đã say mèm không còn biết gì nữa cả, chỉ nghe lõm bõm tiếng của Hà Hương:



“Hôm trước triệu hắn về kinh, hắn nghịch chỉ không chịu về. Nay tự nhiên lại về, vào đến chốn thâm cung này hành thích.Xin bệ hạ hãy lệnh xử trảm

hắn cho đúng quốc pháp”.



Nhà vua truyền lệnh dẫn Nhạc Phi ra pháp trường chém ngay lập tức!