Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư
Chương 6 :
Ngày đăng: 07:38 19/04/20
Lãng tử thực sự quay đầu !
Chuyện cảm động lòng người này, là chuyện lạ khác sau chuyện kinh tế Đài Loan xảy ra kỳ tích.
Nếu một năm trước, có người nói Bùi Vũ Canh sẽ tu thân dưỡng tính, không đánh nhau, không gây sự, không nói lời thô tục, đúng giờ đến trường, nghiêm túc nghe giảng bài, làm một học sinh an phận thủ thường, bạn tin không?
Đại khái ai cũng sẽ cười đáp cưỡi hạc về trời đi!
Đúng vậy, kỳ cảnh không thể hiểu nổi này . Ở một năm sau đã xảy ra, vì thế, bọn người Khải Tử vẻ mặt sét đánh giữa trời hoang, chịu đả kích lớn lắc vai Diệp Tâm Lê .“Ô ô! Tôi chỉ biết nữ nhân là tai họa, chị dâu làm thế nào đem hắn biến thành bộ dáng ma quỷ này? Đại ca anh minh thần võ của tôi a!”
“Du Thừa Khải tiên sinh, đôi tiện thủ kia không muốn cứ nói, tôi sẽ giúp bỏ nó cho heo ăn!” Từ sân bóng rổ trở về Bùi Vũ Canh lạnh lùng cảnh cáo.
Ít kéo bè kéo lũ đánh nhau để rèn luyện thân thể kiêm nung đúc tính tình, đành phải đổi thành ở trên sân bóng phát tiết tinh lực dư thừa.
Hắn thực sự thay đổi rất nhiều. Diệp Tâm Lê nhợt nhạt cười, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho hắn.
Hắn vẫn rất bảo vệ cô, tuy rằng thói quen nói chuyện thô bạo với cô không thay đổi, nhưng cô biết, mỗi một câu co nói, hắn đều để ở trong lòng.
Về sau, bọn người Thánh Nhân nếu có chuyện gì không dám nói cho hắn, đều sẽ đến cầu xin cô, bởi vì hắn chỉ nghe lời của cô, cũng chỉ có cô khống chế được hắn.
Bọn họ đều cho rằng, sẽ như vậy cười cười nháo nháo, bình thường, nhưng cũng ấm áp vượt qua kiếp sống trung học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau thi đại học.
Thẳng đến ngày đó, Bùi Vũ Canh về nhà, bị cho hay một tin không kịp ứng phó!
“Du học?” Hắn từ trên sofa nhảy dựng lên thét lớn.“Vì sao?”
“Giáo dục trong nước thể chế dù sao không bằng nước ngoài, lấy tư chất Quý Vân, xin một học phủ không thành vấn đề, nó thân thể không tốt, con cũng cùng đi, có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Có thể chiếu cố lẫn nhau?! Hắn dưới đáy lòng lặp lại, thiếu chút cắn răng.
Nói cách khác, vì bảo bối của ông, hắn bị hy sinh quyền lựa chọn? Đó là cuộc sống của Bùi Quý Vân, không phải của hắn, sao hắn phải vì Bùi Quý Vân, vô điều kiện nhân nhượng phối hợp?
Hắn lạnh lùng, ánh mắt không có độ ấm.“Ông dựa vào cái gì cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý?”
“Cha đã giúp các con làm tốt tất cả thủ tục, tháng năm sẽ đi.”
Ông già vẫn không thay đổi độc tài chuyên chế! Hắn hận đến nội thương.“Tôi, không, đi! Ông già, ông nghe rõ, trừ phi ông trói gô tôi quăng lên máy bay, bằng không tôi nói không đi chính là không đi!”
“Bùi Vũ Canh, mày nhất định phải làm trái ý tao sao?” Hắn đã bắt đầu cầm lấy sách vở, đã có lòng muốn học, nhiều lần suy tính qua, thay hắn chọn lựa hoàn cảnh tốt có cái gì không đúng?
Đó là bởi vì ông già cho tới bây giờ không biết tôn trọng ý kiến của hắn, hắn có quyền biểu đạt khó chịu!
“Vậy Bùi Quý Vân , nó nói như thế nào?”
“Em mày không giống mày, nó thật sự hiểu chuyện, sẽ không động bất động liền ngỗ nghịch tao.”
Nói cách khác, Bùi Quý Vân đồng ý ?
Nghĩ cũng biết, đứa con ngoan kia không nở làm ông già thương tâm, làm ông già thất vọng? Dù sao du học cũng không tệ.
Nhưng hắn không giống, hắn không muốn đi!
“Cười chết người, mặt trăng ngoại quốc tròn hơn sao? Tôi cũng không tin ở lại Đài Loan đọc không được!” Bỏ lại những lời này, hắn căm giận rời đi, tiếng đá cửa cũng đủ chấn động ngôi nhà.
“Anh!” Thủy chung lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, Bùi Quý Vân nghe bọn họ tranh chấp rõ ràng, vội vàng đuổi theo ra cửa.
“Cút ngay!” Hắn lửa giận rừng rực, hoàn toàn mất đi lý trí.“Sức khoẻ suy yếu nhiều bệnh là chuyện nhà mày, muốn chết thì sớm một chút siêu sinh, đừng tới liên lụy tao!”
Bùi Quý Vân đau lòng cũng không hơn thua với hắn.“Không cần như vậy, anh, em biết anh rất khổ sở, em cũng không có nghĩ đến ba lại dự tính thế này, bằng không em sẽ không đồng ý xuất ngoại, em chưa từng muốn hy sinh anh để em thành công!!”
“Có hay không thì như thế nào? Ở trong long ông già, mày so với mệnh ông ấy quan trọng hơn, tao tính cái gì? So với một cây cỏ dại còn không bằng, vì mày, tao không thể có cuộc sống của mình, suy nghĩ của chính mình, đây là cái thế giới gì!” Hắn luôn luôn cho rằng hắn đã sớm tê dại, cũng đã sớm tâm lãnh nhìn thấu, không nghĩ tới nhiều năm sau, cảm giác vẫn đau như vậy.
Hai hàng nước mắt rơi ra hốc mắt, Bùi Quý Vân khó chịu phát ra tiếng.“Thực xin lỗi, anh –”
“Không cần nói xin lỗi, vô dụng thôi!” Bùi Vũ Canh dùng sức hất hắn ra.“Chết xa một chút đi, đừng đi theo tao, tao hiện tại không muốn nhìn thấy mày!”
Hắn lực đạo quá mạnh, Bùi Quý Vân nhất thời chống đỡ không được, lảo đảo ngã xuống đường!
Nhưng ngày cá tháng tư qua, một tuần cũng qua, hắn vẫn hoàn toàn không có tin tức, sau đó, vào một buổi sáng tự học, giáo viên ở trên lớp công bố tin tức hắn sắp đi du học……
Dây cót nào đó đột nhiên đứt, trong đầu cô trống rỗng, nước mắt rơi xuống, thế không thể ngừng được.
Hoá ra ngày đó, hắn là đặc biệt hướng cô chào từ biệt, nhưng cô lại tưởng hắn đùa dai, còn nói muốn hắn thuận buồm xuôi gió, cô sẽ không nhớ hắn……
Mới là lạ! Cô nhớ hắn a, mới một tuần, cô đã thực sự không quen không có hắn ở bên cạnh, thiếu giọng nói thô thanh ác khí của hắn, thiếu những trò đùa giỡn không khẩu đức của hắn, thiếu người đoạt cơm hộp của cô….Cũng thiếu đi một người khắp nơi bảo hộ cô.
Nhớ tới buổi sáng hôm đó, mỗi một câu hắn nói với câu, lòng cô thắt chặt, vừa chua xót vừa đau.
Hắn từng hỏi cô, hy vọng hắn lưu lại không?
Hắn nói hắn thích cô, thật sự nghiêm túc thổ lộ tâm ý với cô…… Lấy cá tính của hắn, muốn nói ra lời như vậy,
Nhất định dùng hết toàn bộ dũng khí cùng thật tình, có lẽ hắn không muốn đi? Hắn đang đợi cô mở miệng, cho hắn một cái lý do lưu lại, nhưng cô không có, cô chính là trầm mặc, tàn nhẫn mặc hắn thất vọng mà rời đi……
Cô không biết, đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy hắn, nói với hắn, bằng không, khi hắn mở miệng nói hắn muốn ở bên cô, cô sẽ bất kể hết thảy lưu hắn lại, cô thực sự sẽ như vậy!
Nhưng mà hiện tại, tất cả đã không còn kịp nữa, người đầu tiên dùng thật tình đối đãi cô, cô lại ngu ngốc bỏ lỡ, đẩy hắn đi xa, biến mất trong biển người mờ mịt –
Từ nay tin tức xa xôi.
*****
Đưa tay cầm hành lý ra để lái xe để lên xe trước, Bùi Vũ Canh quay lại nhìn quanh nơi hắn đã ở hơn mười năm.
Đối với căn nhà này, hắn cũng không có tình cảm quá sâu, làm cho bước chân hắn trầm trọng là một cái khác nói không nên lời.
“A, đúng rồi, đại thiếu gia, mấy ngày cậu ở bệnh viện bồi nhị thiếu gia, có một cô gái gọi điện tới, nói là đồng học của cậu.” Quản gia giống như nhớ tới cái gì, từ phòng bếp nhô đầu ra.
Bùi Quý Vân ngoái đầu nhìn lại, lưu tâm xem kỹ biểu cảm của anh trai nháy mắt cương cứng.
“Muốn đi tìm cô ấy không? Thời gian còn đủ.” Hắn hỏi nhỏ. Có lẽ, còn có cơ hội làm cho anh trai thay đổi chủ ý……
Bùi Vũ Canh vẫy vẫy đầu, dẫn đầu đi trước.“Không cần, đi thôi!”
Giờ phút này, cô đại khái đang lên lớp, người ta là học sinh gương mẫu a!
“Nhưng là!! Anh không đi nói lời từ biệt với cô ấy sao? Đây là lễ phép.” Bùi Quý Vân đào rỗng óc, cực lực muốn hắn đi.
Bùi Vũ Canh lườm hắn một cái.“Trả lời ! Ông đây chính là không lễ phép.”
“Ý của em là!!”
“Mày rốt cuộc có đi hay không?” Bùi Vũ Canh đứng ở trước cửa xe, không kiên nhẫn thúc giục hắn.
Bùi Quý Vân muốn nói lại thôi, chậm rì rì di động bộ pháp.
“Mày là đàn bà à! Nhanh chút !”
“…… Nha.”
Bùi Vũ Canh dẫn đầu tiến vào bên trong xe, đóng sầm cửa xe; Bùi Quý Vân từ một đầu khác lên xe, đánh giá sườn mặt u ám của hắn.
“– hiện tại hối hận còn kịp a, anh –”
“Bùi Quý Vân, mày không đầu thai thành con gái thật sự là đáng tiếc !” Có đủ lề mề ! chẳng lẽ hắn dự tính dọc theo đường đi đều niệm như vậy đến khi lên máy bay à? Bùi Vũ Canh bắt đầu suy xét khả năng một quyền đánh hắn bất tỉnh để lỗ tai thanh tĩnh chút.
Đó là bởi vì em thấy anh thực luyến tiếc a! Bùi Quý Vân thở dài.
Bùi Vũ Canh ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật không ngừng lui về phía sau, nhợt nhạt, dưới đáy lòng thở dài.
Cô đại khái là muốn hướng hắn nói tạm biệt đi! Đã quyết định phải đi, có gặp một lần hay có, lại có cái gì khác biệt?
Thực sự, thực sự không cần, hắn không muốn đi càng trầm trọng.
Chính là, đương thời hắn cũng không đoán trước lúc này ly biệt, sẽ là chin năm thật dài.