Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư
Chương 9 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
Diệp Tâm Lê cũng không rất rõ ràng ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi tâm trạng hắn bình phục cũng không hề đề cập tới, không vì ngày ấy cảm xúc không khống chế được làm gì đó, giống như căn bản không có chuyện kia.
Mơ hồ đoán được, đại khái là cùng gia nghiệp, cùng với quan hệ cha con trong lúc đó lạnh nhạt, về sau đến tột cùng thế nào, cô cũng không biết được.
Hắn chưa bao giờ chủ động nói với cô cái gì, rất nhiều thời điểm, đều vẫn từ “Trại bát quái” trong công ty nghe được.
Thư phòng bị hắn quậy phá, cô tìm chút thời gian thu dọn, sửa sang lại đến cuối cùng, dứt khoát tổng vệ sinh toàn bộ, cũng bởi vì cái dạng này, lơ đãng phát hiện thứ gì đó khiến cô bất ngờ– bài thi trung học của hắn.
Càng rõ ràng nói, là điểm thi trung học tệ hại của hắn.
Theo lý thuyết, mấy thứ này hẳn là vào khi hắn xuất ngoại đã ném vào thùng rác, nhưng hắn chẳng những lưu lại, còn đặt ở nơi cá nhân, bảo tồn vô cùng tốt, chỉ còn kém không đóng khung.
Này cũng không phải chuyện quang vinh! Xem đi, không có một tờ đạt tiêu chuẩn, trong đó còn có hàng đơn vị a!
Cô nhìn xem, dưới mỗi một tờ đều có chữ viết của cô, phía góc có khuôn mặt em bé tươi cười cô vẽ, cùng với một câu cố lên. Cảm giấc thật bồi hồi a!
Ánh mắt cô tràn ngập hoài niệm, nhớ tới hắn ý chí kiên cường lăn lộn ở kiếp sống trường, nhịn không được nở nụ cười.
Hắn cẩn thận giữ lại đại biểu bọn họ đi qua là vật trong ao, cũng có nghĩa là hắn chưa bao giờ quên cô?
“Bí đao lùn, người nhát gan!! Em ở đâu?”
Nghe được tiếng thét to của hắn vào cửa, cô cuống quít đem bài thi tiện tay bỏ vào, đóng ngăn kéo, hắn vừa vặn mở cửa thư phòng, kỳ quái liếc cô một cái.“Em đang làm gì?” Biểu cảm rất quái dị nha!
“Không.” Cô nghênh đón, lần đầu tiên chủ động kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn hắn một cái.“Em thích anh, Vũ Canh. Mấy năm nay, em chưa từng quên anh.” Rốt cục, cô có thể dũng cảm đem những lời này nói ra miệng.
Không dự đoán được cô sẽ dùng chiêu này, Bùi Vũ Canh ngẩn người, biểu cảm cực kỳ không được tự nhiên.“Em phát xuân hả?”
Cô cười cười, lơ đễnh.“Vũ Canh. Chúng ta sinh một cục cưng được không?”
Đông, Bùi Vũ Canh trượt chân, thiếu chút đầu đập vào tường.“Em chị trúng xuân dược hả?” thật đúng là phát xuân?!
“Em chỉ đột nhiên nghĩ , chính mình tuổi cũng không nhỏ, lại không sinh sau này sẽ khó khăn.” Cô rất muốn, rất muốn có một đứa con với hắn.
Bùi Vũ Canh liếc nhìn cô một cái.“Em rất muốn sinh?”
Ý tứ là — hắn đồng ý ?
Cô không do dự, liên tục gật đầu.
Hắn một mặt nghiêm túc.“Em cảm thấy em còn có thể cao lên không?”
“Liên quan gì tới chiều cao của em !” Dù sao cũng không thấp lắm, gần một mét sáu nha,
“Ưu thế gen em hiểu không? Anh cũng không muốn có một đứa nhóc nhát gan, thích khóc, rõ ràng chỉ có 1m58 còn cứng rắn ảo tưởng chính mình có một đứa con gái 1m60.”
Như vậy đều có thể tổn hại cô, xem như hắn ngoan độc.
“Bùi Vũ Canh!” Cô tức giận đến oa oa kêu to, nhảy dựng lên đánh hắn.
Kết quả là, chuyện cứ như vậy không giải quyết được gì.
Đã không có tiểu oa nhi chơi đùa, cô nhàn rỗi đến không có việc gì phải đi học lái xe, một ngày nọ khi ăn cơm lại đột nhiên toát ra một câu:“Vũ Canh, cho em mượn xe được không?”
“Khụ!” miếng cá hắn mới cho vào miệng, thiếu chút phun ra.
“Chờ em thi đậu bằng lái nói sau.” Ý tứ chính là, hắn còn dự tính cùng xe của hắn ôn tồn vài năm, không muốn làm cho nó buông tay liền đời sớm như vậy. Cô gần đây thế nào hay nghĩ ra mấy chuyện kỳ quái?
“Thi được rồi!”
“Phốc!” Lúc này miếng cá hoàn toàn phun lên mặt cô. Hắn trực tiếp nhảy dựng lên kêu sợ hãi:“Là tên giám thị nào không có chỉ số thông minh cấp cho em? Anh muốn kiện hắn!” Quả thực chính là muốn đoạt mạng người, thế nhưng lấy an toàn của nhân dân cả nước ra đùa!
“Anh thế nào nói như vậy !” Cô hờn dỗi kháng nghị, giọng nói mềm mại khiến hắn xương cốt sắp rụng rời.
“Bằng không phải nói như thế nào?” Nói tên giám thị này anh minh thần võ, cơ trí hơn người? Thật xin lỗi, lương tri hắn không có biện pháp bị che mờ đến loại tình trạng này.
“Chỉ mượn chút thôi! Ngày mai em phải về Vân Lâm thăm cha mẹ, mỗi lần ngày nghỉ trên xe lửa đều một đống người.”
“Nghĩ cũng không cần nghĩ, vận động ngu ngốc.”
“Lái xe thì cùng vận động ngu ngốc có quan hệ gì?” Mỗi lần đều ít châm chọc một chút được không, chuyên đâm ngay chỗ đau của cô.
“Bởi vì em phản xạ thần kinh kém đến cười chết người!” Hoàn toàn không cho cô mặt mũi.
Ngay cả bóng đều tránh không xong, trên đường xe nhiều như vậy, cô phản ứng kịp mới có quỷ, hắn cũng không muốn bị cô doạ đứng tim “Cần lắm thì anh chở em về.”
“Không cần!” Cha mẹ nếu hỏi tới, cô giải thích thế nào! Đây là người đàn ông chuyên môn gây chuyện, lão xử nữ chủ nhà là tấm gương không xa, miệng vết thương còn chưa có khỏi hẳn, cô cũng không muốn bị hắn khiến cho ngay cả nhà cũng không thể.
“Hửm?” Hắn nhíu mày.“Em tốt nhất giải thích một chút biểu cảm này của em là có ý gì, anh thực sự không thể gặp người?” Dám giẫm đạp nam tính tự tôn của hắn, da rất ngứa !
“Không phải a… Cái kia…… Bây giờ còn không phải thời điểm, gần đây không phải anh bận rộn nhiều việc sao? Lần khác đi!” Ai, cô thực sự không muốn bị cha mẹ đánh gãy chân chó…
“Em cam đoan sẽ rất cẩn thận, anh tin tưởng em được không?” Còn nói cô phiền toái, hắn tốt chỗ nào ?
Hắn hừ nhẹ, đối với cô hứa hẹn không đưa ra bình luận.“Em có bảo hiểm hay không?”
Thái độ gì a! Cô vẫn cố trả lời hắn:“Có rồi!”
Hắn không chút suy nghĩ.“Nếu trên phiếu bảo hiểm người được lợi đổi thành tên Bùi Vũ Canh, anh sẽ đáp ứng.”
Rất, quá, đáng !
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không giải quyết được gì, không nghĩ tới cách một buổi sáng tỉnh lại, hắn đem chìa khóa xe để lại cho cô, phía dưới đè tờ giấy:
Xe gặp chuyện không may, anh sẽ lấy bảo hiểm để bồi, nhưng tiền trong bảo hiểm của em anh lấy không được, cho nên…… Quên đi, có gì để xe tiến vào xưởng tu sửa, em tốt nhất ngoan ngoãn trở về nấu cơm cho anh!
Hắn nghiến răng nghiến lợi.“Họ Diệp, em tốt nhất cách anh xa một chút, bằng không anh không cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì!”
“Được thôi, được thôi, em đi là được! Anh là quỷ hẹp hòi, Bùi Quý Vân đã nói sẽ hoàn toàn phụ trách phí sửa xe, anh còn so đo, một chút cũng không lo lắng xem em có bị thương hay không, em không thèm để ý anh nữa !”
Bùi Quý Vân? Bị thương? Còn phí sửa xe?
Hắn trừng cửa phòng đóng chặc, lập tức lĩnh ngộ cái gì, kinh hoảng nhảy dựng lên, hướng trở về phòng, bắt lấy cô kêu to:“Em bị đụng xe ?!” Cho nên mới không về Vân Lâm?
“Gì? Không phải anh biết rồi sao?”
“Đang, chờ, em, nói!” Hắn thật muốn bóp chết cô! Chuyện quan trọng như vậy, cô thế nào hiện tại mới nói?
“Nha, là hôm nay a, em ‘Ngừng đèn vàng’, không cẩn thận khiến cho người phía sau đụng vào, sau đó người kia là bạn gái em trai anh, bọn họ nói sẽ phụ trách.”
“Phụ trách cái rắm, nếu thực sự có chuyện gì, cô gái kia có mười cái mạng cũng không đủ đền!” Hắn nắm lầy cô cao thấp đánh giá. “ Có bị thương ở đâu không?”
Hắn khẩu khí vẫn thực thô lỗ, không có ôn nhu động lòng người như Bùi Quý Vân, cô lại nghe hốc mắt một trận nóng lên.“Anh đang quan tâm em sao?”
“Anh đang lo ba bữa của anh về sau không đúng giờ!” Hắn tức giận, bàn tay xoa xoa cái trán sưng đỏ của cô.“Muốn đi bệnh viện không?”
Cô lắc đầu, thình lình gắt gao ôm cổ hắn, cảm động nói:“Vũ Canh, em thật yêu, thật yêu anh!”
Bùi Vũ Canh biểu cảm kỳ quái, mạnh miệng hừ nói:“Làm trò, cho dù em thoát y sắc dụ cũng vô dụng! Về sau không có anh ở bên cạnh, em đừng mơ tưởng lái xe!”
“Không sao.” Cô nở nụ cười, cười đến thật ngọt.
Hắn khẽ hừ.“Này vẫn sẽ không làm cho anh quên em hại anh mất mặt!” Vòng về thư phòng, mang hô sơ kia, lấy ra bài thi trung học.“Em tốt nhất giải thích!”
“A? Nó làm sao có thể ở nơi đó?” Cô thật bất ngờ.
A, nó làm sao có thể ở nơi đó? Bùi Vũ Canh thiếu chút hộc máu.
“Nó ở nơi đó không sai, hơn nữa mười mấy giờ trước, xuất hiện trước mặt tất cả chủ quản cấp cao của công ty!”
Phải không? Cô híp mắt, cố gắng hồi tưởng, lại hồi tưởng, nhớ ngày đó, cô nghe được tiếng hắn vào cửa, sau đó liền vội vội vàng vàng ! A!
“Xem ra em khôi phục trí nhớ.” Hắn âm âm tốn hơi thừa lời cười.“Em hy vọng anh huỷ đi cái xương nào?”
“Ách…… Ha ha!” Cô chột dạ cười trừ, phóng nhuyễn âm điệu làm nũng.“Đừng như vậy, người ta cũng không phải cố ý !”
Lần nào mà cô không nói như vậy?
Cả người gân cốt bị cô làm cho mềm nhũn, hắn tức giận đem tập hồ sơ quăng vào tay cô, ngã đầu trên giường nằm xuống, ngón tay hướng cô ngoéo một cái.“Lại đây, cho em cơ hội chuộc tội.”
“Ồ.” Cô ngoan ngoãn nghe lệnh.
Hắn thoải thoải mái mái nằm lên đùi ngọc.“Đem nội dung bên trong đọc nghe một chút.”
“Anh là muốn em cho góp ý sao?” Cô một mặt khó xử .“Khả năng của em!”
“Kêu đọc thì đọc đi, dong dài cái gì?” Ai dám trông cậy vào cô? Cô đừng động bất động liền bỏ gì vào tài liệu của hắn, hắn đã cám ơn trời đất.
Cô không rõ tình huống, ngoan ngoãn đọc theo, không đến nửa giờ, phát hiện người đàn ông gối đầu lên đùi cô, đã không biết ngủ từ khi nào.
Một lần, hai lần, ba lần, bị liệt vào cơ mật buôn bán cực cao của công ty, hắn xem như giấy vệ sinh tùy tay đưa cho cô, dù cô trì độn cũng phát hiện, hắn căn bản chính là xem như nghe chuyện bên giường, trợ giúp giấc ngủ!
Cô không theo kỳ vọng của hắn đi làm phối âm điện ảnh, cô phụ nhuyễn nộn kiều tang, hắn đành phải cố gắng khai khác sử dụng, gian thương gian thương, thật đúng là vô gian bất thành thương.
Có một ngày cô liền hỏi hắn:“Nếu anh muốn nghe, vậy để em chuẩn bị sách được không?” Cái loại cứng rắn này nọ, ban ngày ở công ty đãchịu đủ, buổi tối ngủ làm gì còn muốn ngược đãi chính mình?
“Ân hừ.” Hắn từ chối cho ý kiến.
Kết quả là, vịt con xấu xí, cô bé lọ lem, cô bé quàng khăn đỏ ào ào lấy ra khỏi lồng hấp, ngay cả công chúa bạch tuyết đều có nha!
Bùi Vũ Canh chịu không nổi liếc nhìn cô một cái.“Anh đã cai sữa thật lâu rồi biết không? Em làm như anh không có tuổi thơ vậy!”
“Anh có sao?” Dưới sự đối đãi bất công của cha, thời thơ ấu của hắn có thể có bao nhiêu khoái trá? Cô thậm chí dám chắc chắn, mẹ hắn ở bên giường vì hắn kể chuyện, ít đến không cần đếm.
Cô nghĩ tới mà đau tiếc cho hắn.
“Em xem thường anh hả!” Hắn trừng cô.
“Vậy bằng không em hỏi anh, cô bé lọ lem qua mười hai giờ, để lại cái gì cho hoàng tử?”
Hắn liếc mắt trợn trắng.“Giầy trượt tuyết, em cảm thấy như thế nào?” Hắn nghiêm trọng bị nhục nhã.
Cô lơ đễnh, hỏi tiếp: “ Bạn trai búp bê Barbie tên gọi là gì?”
Hắn sửng sốt, kêu rên.“Anh chỉ biết bạn gái anh tên Diệp Tâm Lê!”
Những lời này từ trong miệng hắn nói ra, tựa như ăn cơm ngủ thuận lý thành chương như vậy, trong lòng cô lại ngọt ngào.
“Còn có Snoopy là con gì? Moomin thì sao?”
Ngô…… Ách, mấy quỷ quái không đâu vào đâu là cái gì?
“ Nhóm máu Hellykitty? Quốc tịch gấu nhỏ Verney?” Cô liên tục hỏi.
Gấu trong phim hoạt hình có quốc tịch? Mèo còn có nhóm máu? Đây là cái thế giới gì? Thật sự là phản !
Không nghĩ tới cô còn có tài này, hắn nhất thời thất sách, bị ám toán, quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà.
Mấy vấn đề liên tiếp làm đầu hắn cháng váng não trướng, hắn chân mày cau lại, nghiêm trọng lâm vào thời kỳ nhân sinh thoái trào. Hắn, thực sự không có tuổi thơ?!