[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1020 : Đế hoàng tâm thuật (2)
Ngày đăng: 02:51 22/08/19
Chung Nhạc nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu nói:
- Nếu vậy, Chung mộ nguyện làm hậu thuẫn cho điện hạ, đảm bảo điện hạ được bình an vô sự trong hậu cung.
Hách Liên Thiên Chính nâng chén, hai người uống cạn rồi Hách Liên Thiên Chính cáo từ.
Chung Nhạc tiễn hắn ra cửa, Lục Thiên Vương nói:
- Chung Vương Gia, Thập Thất Đế Tử muốn báo thù cho mẫu thân, đúng là có thể liên thủ với chúng ta. Kẻ giết mẫu thân hắn cũng là kẻ thù của Canh Vương Gia.
Chung Nhạc kinh ngạc, kêu lên:
- Ý ngươi là kẻ giết mẫu thân hắn chính là Vân Sơn Giới Đế? Không phải chính cung nương nương hiện tại sao? Ý trong lời nói của Hách Liên Thiên Chính chính là sau khi chính cung nương nương giết mẫu hậu của hắn mới lên làm chính cung. Sao có thể là do Hách Liên Vân Sơn làm được?
Lục Thiên Vương lắc đầu:
- Chung Vương Gia, kiến thức của ngươi còn thiếu nhiều. Hách Liên Vân Sơn năm đó đoạt được đế vị, nhưng Canh Vương Gia không phục, đấu với hắn, hai nhà đấu tranh rất ác liệt. Địa vị của Hách Liên Vân Sơn không vững, khi đó Hách Liên Vân Sơn muốn lôi kéo một thần tộc rất lớn để thần tộc đó ủng hộ mình. Thần tộc này chính là Thạch tộc, gia chủ chính là Thạch Cơ nương nương.
Thiên Sơn Thần Hoàng đột nhiên nói:
- Ta nhớ chuyện này. Khi ấy Canh Vương Gia nghe nói Hách Liên Vân Sơn tới Thạch tộc, liền nói Đế Hậu của Hách Liên Vân Sơn sắp chết rồi, đáng thương cho nữ tử đó một lòng theo Hách Liên Vân Sơn quật khởi, nhưng chủ định phải nhường đường cho Thạch Cơ nương nương. Sau đó không lâu thì Đế Hậu chết, khi đó bọn ta còn rất ngạc nhiên, không biết tại sao Canh Vương Gia lại biết trước như vậy.
Bích Nga Ma Hoàng nói:
- Sau đó Thạch Cơ nương nương tiến cung, trở thành chính cung nương nương. Giờ nghĩ lại, khi đó Thạch Cơ nương nương chưa vào hậu cung không thể tranh quyền với Đế Hậu, đương nhiên không thể giết bà. Lúc ấy Hách Liên Vân Sơn không có mấy thế lực, cần lôi kéo Thạch tộc nên phải đưa ra thành ý, mà thành ý chỉ sợ chính là vị trí Đế Hậu…
Chung Nhạc rùng mình, có chút thương cảm với Hách Liên Thiên Chính, nói:
- Vừa rồi tại sao mọi người không nói:
- Sợ làm rối tâm trí của hắn.
Lục Thiên Vương nói:
- Nếu tâm trí của hắn bị loạn ra là sẽ lộ sơ hở trước mặt Hách Liên Vân Sơn, ngược lại sẽ lấy mạng của hắn. Hách Liên Vân Sơn bạc tình bạc nghĩa, có thể giết cả người thê tử chung hoạn nạn, giết một đứa con của mình có lẽ cũng sẽ không do dự.
Chung Nhạc trầm mặc, một lúc sau nói:
- Đây là “đế hoàng tâm thuật” sao?
Lục Thiên Vương cười ha hả, tiếng cười vang tựa tiếng chuông:
- Chung vương gia, đây không phải “đế hoàng tâm thuật”. Đế hoàng lòng dạ bao la, giáo hóa chúng sinh, khai mở tâm trí cho dân chúng, tâm hắn chính trực, thuật của hắn cũng chính trực, hắn quang minh hùng vĩ, lẽ nào lại vì chút chuyện riêng tư mà làm hậu cung rối tung rối mù? Hách Liên Vân Sơn là “kiêu hùng quyền thuật”, tuyệt đối không phải “đế hoàng tâm thuật”.
- Kiêu hùng quyền thuật, đế hoàng tâm thuật?
Chung Nhạc tinh thần chấn động, có cảm giác được gạt tầng mây mù nhìn thấy trời xanh. Cảm giác trước mắt bỗng chốc rộng mở. Tuy điều Lục Thiên Vương nói khó lòng làm được nhưng đúng là khiến lòng người phấn chấn, phân biệt rõ ràng “kiêu hùng quyền thuật” và “đế hoàng tâm thuật”.
Đột nhiên dao động tinh thần của Tân Hỏa truyền tới:
- Đừng có nghe mấy lão mù này nói bừa, cái gì mà đế hoàng tâm thuật với kiêu hùng quyền thuật? Chỉ cần hữu dùng là tốt, nếu giúp Phục Hy thần tôc quật khởi, việc ác gì cũng làm cũng có làm sao? Phục Hy thần tộc giờ đang trong hoàn cảnh khó khăn, chỉ có một Phục Hy rưỡi còn sống. Nếu ngươi muốn quang minh lỗi lạc thì thật sự sẽ diệt tộc đấy!
Chung Nhạc trong lòng có phần mâu thuẫn, Tân Hỏa và Lục Thiên Vương, rốt cuộc ai mới đúng?
- Vì Phục Hy thần tộc, việc ác gì cũng làm thì có sao? Nhưng trong tâm phải căn nhắc nguyên tắc.
Hắn thầm nghĩ:
-Ta nên phải làm sai giữa thiện và ác, giữa sáng và tối? Thần Ma, Âm Dương, Thái Cực, thiện ác, trắng đen…. Đây là dịch, là biến hóa, là Phục Hy!
Hắn ngẩng lên nhìn bầu trời Thiên Giới, trời cao và xa, gió mây đổi thay, nhật nguyệt chuyển dời, đêm ngày giao hoán.
Hiện giờ là thời kỳ đen tối của Phục Hy thần tộc, là một nửa trong số một Phục Hy rưỡi, hắn đi đâu cũng gặp kẻ địch, đi đâu cũng là nguy hiểm, đều là đi trong bóng tối của cạm bẫy, tìm kiếp tiền đồ cho Phục Hy thần tộc.
Thủ đoạn của hắn có đôi khi phải là thủ đoạn hắc ám, dùng đao hắc ám trong hắc ắm mới chiến thắng được đối thủ!
- Tân Hỏa, trong số những người thừa kế của ngươi, có ai cũng trong hoàn cảnh như ta không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi.
Tân Hỏa lắc đầu:
- Không có, chưa từng có ai. Bóng tối mà ngươi phải đối diện từ Hỏa Kỷ tới Địa Kỷ ta chưa từng gặp, cũng không muốn gặp. Nhạc tiểu tử, thật ra…
Hắn ngần ngừ rồi nói:
- Ngươi có thể không cần gánh vác trọng trách của Phục Hy thần tộc. Ngươi vốn không phải Phục Hy, ngươi chỉ cần sinh cho ta một Phục Hy là được rồi.
- Để con cái ta đối diện với thời kỳ hắc ám này sao?
Chung Nhạc cười ha hả, chắp hai tay sau lưng, vô cùng bình tĩnh nói:
- Tại sao lại làm khó con cái ta? Cứ để ta đi!