[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1061 : Phát tài rồi (2)
Ngày đăng: 02:51 22/08/19
Phía xa gạch gói bay lượn, đình đài lầu trụ va đập trên không trung, rồi tạo thành những dãy hành lang dài, đáp xuống đất, biến thành một cái mê cung hàng trăm tỷ dặm.
Chung Nhạc nhìn đến há hốc mồm, mê cung đã giam cầm hắn ba mươi tỷ năm, khó khăn lắm hắn mới phá vỡ được, giờ lại phục nguyên!
Tân Hỏa làm lại theo cách đó, sửa chữa Lục Đại Luân Hồi của Thiên Nguyên Thiên Đế bằng cách tương tự. Ngọn lửa nhỏ bay trong tấm gương được Lục Đại Luân Hồi bao quanh, nói:
- Nhạc tiểu tử, tu vi của ngươi còn quá yếu, ta cùng lắm chỉ duy trì được một khắc, sau một khắc thì ta không thể nữa đâu.
- Có rời khỏi đây được không?
Chung Nhạc vô cùng căng thẳng hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Tân Hỏa tràn đầy tự tin:
- Nha đầu Kính Linh cũng có thể điều khiển bảo vật này, Tân Hỏa lão gia ta đương nhiên cũng có thể. Ngươi đợi chút, ta điều động năng lượng trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Thiên Nguyên Luân Hồi Kính hoàn chỉnh là một tảng đại lục khổng lồ, chứa trong đó không gian vô tận và cơ duyên mà Thiên Nguyên Thiên Đế để lại, linh sơn thánh địa nhiều không đếm xuể.
Tân Hỏa lúc này tạm thời làm Kính Linh, lập tức điều động linh sơn thánh địa, vô số chùm sáng bắn lên trời hội tụ lại một điểm biến thành một tấm gương lớn chiếu lên trời.
Cột thần quang lớn đến vài trăm dặm, vô cùng kinh người!
Chung Nhạc nhìn mà tim đập thình thịch. Trong thần quang chứa sự ảo diệu đại đạo của Thiên Nguyên Thiên Đế, uy lực có lẽ luyện khí sĩ như hắn còn chưa tới gần tấm gương đã bị bốc hơi rồi!
- Ủa, hình như bên ngoài có thứ gì đó ngăn cản chúng ta ra ngoài…
Tân Hỏa ngạc nhiên.
Ngay khoảnh khắc chùm sáng chiếu lên trời, trên bầu trời đột nhiên có một tờ giấy vàng xuất hiện, trên đó hiện lên đồ đằng văn, uỳnh một tiếng, tờ giấy càng ngày càng lớn, giống như một tấm chiếu phủ đầy trời, phong ấn thiên địa trong tấm gương.
Trên trời bỗng chốc xuất hiện vô số đồ đằng văn, giống như kim long kim xà bay lượn chi chít, tiếng xẹt xẹt của sấm chớp vang lên không ngớt.
Đồ đằng phong ấn va với kính quang, thiên địa rung chuyển dữ dội, ánh sáng bắn tung tóe.
- Hình như là công pháp của Ba La Giới Đế, có phần giống với Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công, nhưng cũng có điểm không giống.
Chung Nhạc nhìn, không khỏi cảm thán. Đồ đằng văn phủ đầy bầu trời là cấp Tạo Vật Chủ, thoát thai từ Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công. Hắn cũng tu luyện Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công nên mới luyện thành Tiên Thiên chi khí, đương nhiên không hề xa lạ với nó.
- Ba La Giới Đế là cái gì?
Tân Hỏa phấn khích, nói:
- Nhạc tiểu tử, ta muốn dùng toàn bộ tinh thần lực của ngươi, điều động nhiều năng lượn trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính hơn!
Chung Nhạc cho hắn tùy ý dùng tinh thần, toàn bộ linh sơn thánh địa trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, thậm chí cả linh hải đều được Tân Hỏa điều động, thần quang hội tụ, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tỏa sáng, uỳnh một tiếng khiến toàn bộ đồ đằng văn trên bầu trời bốc hơi sạch sẽ!
Tờ giấy vàng kia biến về nguyên hình, rồi bốc cháy thành tro bụi.
- Đi thôi!
Một luồng năng lượng bọc lấy Chung Nhạc đưa ra khỏi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Thân hình Chung Nhạc đột nhiên khựng lại, khi mở mắt thì thấy hắn đã ở ngoài gương, còn Thiên Nguyên Luân Hồi Kính khoảng dăm ba trượng bay bên cạnh hắn, còn có một tờ giấy đã cháy chỉ còn một góc dán trên gương.
Hắn cảm thấy tinh thần lực khô kiệt, có phần hoa mày chóng mặt, vội lấy một cây thần dược từ trong nguyên thần bí cảnh ra dùng.
Tân Hỏa bay ra khỏi gương, tới vai hắn, cười:
- Thần dược trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính nhiều vô kể, ngươi đợi lát ta lấy cho vài cây.
Hắn tâm niệm khẽ động, quả nhiên có vài cây thần dược bay ra rơi vào tay Chung Nhạc, có lẽ là linh dược hàng vạn tuổi, dược tính rất nặng.
Chung Nhạc dùng thần dược, lúc này mới tốt hơn một chút.
- Đây là…
Hắn nhìn quanh, sắc mặt không khỏi biến đổi, kêu lên:
- Đây là?
Trước mặt hắn là rất nhiều các món thần binh khổng lồ lơ lửng, có cái lớn như tinh cầu, có cái dài như dòng sông, có cái sáng như mặt trời, có cái là thần binh, thần thánh phi phàm, có cái là ma thần binh tỏa ra ma khí xung thiên.
Ở phía xa, hắn còn thấy Thiên Đình Vũ Lộ không biết được ai chất lại thành một quả cầu nước lớn bằng cả một tinh cầu, lơ lửng bay quanh một vầng mặt trời.
Còn vầng mặt trời đó là Thuần Dương Ma Hỏa thuần túy, lửa cháy rừng rực!
- Trời ơi, đây là đâu?
Tân Hỏa cũng nhìn đến há hốc mồm. Hắn đang nhìn một cái cửa sừng sững chọc trời, vô cùng cổ xưa, lẩm bẩm:
- Cánh cửa này giống như Thiên An Môn trên Thiên Đình ở thời thượng cổ…
Chung Nhạc và Tân Hỏa nhìn nhau, đồng thanh kêu lên:
- Phát tài rồi!