[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1136 : Cản đường (1)

Ngày đăng: 02:52 22/08/19

Binh Tổ quyết định thật nhanh, truyền âm cho cao tầng Chúc Sư Thần Tộc, xuất động đại quân Thần Ma của Chúc Sư Thần Tộc, chặn giết đám người Chung Nhạc.  - Với tốc độ của bọn họ, đợi tới lúc đại quân chạy tới đuổi theo, sợ rằng đã có chút không kịp rồi!  Ánh mắt Văn Xương điện hạ chớp động, dưới chân đột nhiên phát lực, truy kích thẳng về phía đám người Chung Nhạc:  - Chúng ta trước ngăn cản, kéo chân bọn họ một chút!  Binh Tổ vội vàng đuổi theo, nói:  - Thân thể ngàn vàng không ngồi chỗ nguy hiểm! Điện hạ chính là thân thể vạn kim, sao có thể dễ dàng thân lâm hiểm địa được?  Văn Xương điện hạ mỉm cười, nói:  - Binh Tổ, ngươi quá xem thường ta rồi! Ta tuy là xuất thân từ Thiên Đế gia, nhưng cha ta là Thiên Đế một tay đánh ra thiên hạ, uy danh cái thế cũng là chiến đấu mà ra, không phải là loại Hoàng đế phàm phu tục tử dựa vào kế thừa mà đạt được Hoàng vị kia. Thiên Đế gia, nào có kẻ yếu? Huống hồ, mấy gã Thiên tướng bên cạnh ta cũng đều không phải kẻ yếu!  - Điện hạ, chúng ta chỉ cần ngăn cản bọn họ là được, ngàn vạn lần không thể liều mạng với hạng người tiện mệnh này!  Binh Tổ vẫn có chút không yên lòng, nói.  Văn Xương điện hạ mang theo đám Thiên tướng dưới trướng cực nhanh phóng đi, mỉm cười nói:  - Chỉ cần đại quân Thần Ma của Chúc Sư Thần Tộc các ngươi tới đây, ta tự nhiên sẽ không đích thân động thủ. Binh Tổ, ta nghe nói ngươi có thể biến thành Thần binh, thiên biến vạn hóa, đều có thần thông. Không biết có thể mượn ngươi dùng một lát hay không?  Binh Tổ nghiêm nghị nói:  - Thần hạ nguyện làm đao kiếm trong tay Điện hạ!  - Được!  Văn Xương điện hạ cười ha hả một tiếng, trong sáu đạo quang luân sau đầu bay ra một đạo trường lăng. Tấm sa lăng thật mỏng nhanh chóng lót về phía trước. Tấm sa lăng này có thể băng xuyên không gian, giống như một đạo cầu vồng vậy, bắc ngang qua một phiến không gian, hiển nhiên cũng là một kiện Dị bảo.  Văn Xương điện hạ cùng đám Thiên tướng dưới trướng và Binh Tổ đạp lên sa lăng, phóng tới một đầu còn lại của sa lăng, ức vạn dặm không gian liền đã vượt qua.  Trong lòng Binh Tổ cực kỳ kinh hãi:  - Thiên Đế gia quả nhiên là bảo vật gì cũng có! Không thể không phục a!  Văn Xương điện hạ liên tục tế khởi sa lăng, cách đám người Chung Nhạc càng lúc càng gần. Tấm sa lăng này nhìn như là sa lăng, nhưng thật ra lại là một đạo hồng khí, cũng không phải vật thật.  Phía trước, Ba Đích biến ra chân thân, không ngừng vỗ cánh bay đi, tốc độ cực nhanh. Nhưng hắn dù sao cũng là phi hành, so với tấm sa lăng có thể băng xuyên không gian này thì thua kém hơn rất nhiều.  - Dịch tiên sinh, phía sau có cường giả đuổi tới!  Đông A chợt cao giọng nói.  Chung Nhạc sớm đã lưu ý tới tấm sa lăng giống như hồng kiều kia. Hắn đột nhiên vươn tay ra rạch một cái. Chỉ thấy hư không sinh lôi, những nơi đầu ngón tay của hắn rạch qua, vô số lôi đình từ trong hư không tuôn trào ra. Lôi đình răng rắc răng rắc chiếu sáng không trung, chi chi chít chít dày đặc, hình thành nên một mảnh lôi hải, ngăn cách không gian giữa bọn họ và Văn Xương điện hạ.  Đám người Đông A, Hi Hòa bội phục không thôi. Một thức hư không sinh lôi này của Chung Nhạc, Thần Minh đẳng cấp như bọn họ cũng có thể làm được. Nhưng trong hư không sinh lôi của Chung Nhạc lại ẩn chứa rất nhiều chủng loại lôi đình, Lôi đình Thuần dương chỉ là một loại lôi đình cơ sở nhất trong đó, phần lớn chính là Tiên Thiên Thần Lôi. Các loại lôi quang đều là do Tiên Thiên Lôi Khí cấu thành, có uy năng cực lớn.  Không chỉ như vậy, lôi đình trong phiến lôi hải này còn có đủ các loại hình thái, có từng tòa từng tòa Lôi Sơn phiêu phù, Lôi Thụ Ngân Hoa, còn có từng con từng con Lôi Ngư to lớn như núi du động, lại có từng đạo từng đạo sóng biển ngập trời.  Có thể làm được một bước này, Thần Minh thiên hạ lác đác không có mấy. Sợ rằng chỉ có Thần Minh Lôi Trạch thị thuần huyết mới có thể làm được. Mà không ngờ Chung Nhạc lại là hạ bút thành văn, khiến cho bọn họ không thể không kính phục.  Phía sau, Văn Xương điện hạ cười nhạo, nói:  - Tiểu đạo mà thôi! Thừ Nghiêm Binh, ngươi đi phá vỡ lôi hải của hắn, cho hắn biết một chút thủ đoạn của bộ hạ Thiên Đế gia!  Một tôn Thiên Thần sau lưng hắn khẽ gật đầu một cái, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, phóng như điên trên sa lăng. Vừa phóng chạy vài bước, thân thể hắn đã phủ phục xuống, hai tay hai chân biến thành bốn cái chân ếch, cả người biến thành một con Bích Nhãn Thanh Cáp. Con cóc khổng lồ khẽ búng nhảy một cái đã biến thành kích thước ngàn dặm, hướng về phía lôi hải mở ra cái miệng rộng, dùng sức hút mạnh một cái.  Con Bích Nhãn Thanh Cáp này há cái miệng lớn thôn thiên, một ngụm nuốt xuống. Phiến lôi hải hạo hãn này vậy mà không ngừng thu nhỏ lại, điên cuồng phóng vọt về phía trong miệng hắn. Trong một cái hô hấp, tôn Thiên Thần này đã một ngụm nuốt cạn lôi hải, trong bụng ừng ực một tiếng, há miệng ợ dài một cái.  - Chút tài mọn!  Văn Xương điện hạ khẽ cười lạnh một tiếng. Nhưng lúc này, thần sắc con Bích Nhãn Thanh Cáp kia chợt dại ra, sau đó nhục thân điên cuồng bành trướng, cái bụng càng lúc càng lớn. Trong giây lát, chợt vang lên một tiếng ầm vang thật lớn, tôn Thiên Thần này chia năm xẻ bảy, bị nổ vỡ nát.  Phiến lôi hải hạo hãn kia từ trong nhục thể vỡ nát của hắn tuôn trào ra, vẫn như cũ hoành ngang phía trước tấm sa lăng.  Chung Nhạc đứng thẳng ở trên lưng Ba Đích, khẽ cười một tiếng:  - Không gì hơn cái này!  Sắc mặt Văn Xương điện hạ tái nhợt, phất động ống tay áo một cái. Ống tay áo hắn nhất thời càng lúc càng lớn. Soạt một tiếng, ống tay áo đột nhiên mở ra, giống như một con Đại Xà to lớn vô song mở ra cái miệng lớn dữ tợn, dùng sức hút mạnh. Phiến lôi hải trong nháy mắt đã bị hắn thu vào trong tay áo, biến mất không thấy đâu nữa.  - Không gì hơn cái này!  Văn Xương điện hạ lạnh lùng nói. Trong ống tay áo hắn vang lên trận trận tiếng sấm, dần dần bình ổn trở lại. Mà lúc này, Ba Đích cõng theo đám người Chung Nhạc đã sớm bay đi xa, cũng không biết có nghe được câu nói này của hắn hay không.  Văn Xương điện hạ gia tốc đuổi theo, cũng không lâu lắm lại rút ngắn khoảng cách, thản nhiên nói:  - Tiên Thiên Thần chuyển thế mà nhát gan như vậy sao? Ngay cả dũng khí đánh một trận với một sinh linh Hậu Thiên là ta cũng không có sao?