[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1326 : Cố thổ (1)

Ngày đăng: 02:54 22/08/19

Hắn từ xa nhìn thấy thần quang vô biên, đó là thần quang được tạo thành từ những đồ đằng văn vô cùng phức tạp, các đạo thần quang tuyệt đẹp tạo thành sáu quầng sáng!  Thần quang biến thành Lục Đại Luân Hồi, đạo âm huyền diệu khó lường truyền tới, giống như tiếng của chục tỷ sinh linh, Thần Hậu nương nương bước ra từ Lục Đại Luân Hồi, miệng đọc đạo ngữ của Tiên Thiên cổ thần.  Đạo ngữ đó vô cùng huyền ảo bí ẩn, lên bổng xuống trầm, khó lòng nắm bắt, trong đó có một số chữ Chung Nhạc đã học nhưng có chữ hắn chưa từng nghe.  Đạo ngữ Thần Hậu nương nương nói dung hợp với đạo âm phát ra từ Lục Đại Luân Hồi, hòa hợp tới thần kỳ, song song hỗ trợ, mang đầy mị lực đặc biệt.  Loại đạo âm này vang dội, ngày một lớn, ngày một đinh tai nhức óc, nhấn chìm tiếng gào thét của hàng trăm triệu thần ma đã chết!  Thần Hậu nương nương một mình chống lại hàng trăm triệu thần ma hồi sinh, đạo âm của nàng tạo cho người khác cảm giác chấn động tâm linh.  Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát đạo ngữ, sau khi được Phong Hiếu Trung chỉ dẫn, hắn có cảm giác chợt bừng tỉnh, không còn học cách phát âm của những đạo ngữ đó nữa mà lĩnh ngộ ý cảnh ẩn chứa trong đó, để từ đó hiểu ý nghĩa của đạo ngữ.  Dần dần hắn hiểu được ý nghĩa đạo ngữ của Thần Hậu nương nương.  - Trần quy trần, thổ quy thổ, linh hồn quy hậu thổ.  - Lục Đạo sinh, Lục Đạo diệt, Phục Mân chưởng sinh diệt.  - Tử đích khức, hóa đích trụ, luân hồi khuynh vãng phục.  …  Chung Nhạc vừa hiểu được đạo ngữ này, đột nhiên một cỗ thi thể thần ma đang mọc ra máu thịt bỗng rào một tiếng vỡ tan, máu thịt tan rã, xương cốt biến thành tro bụi.  Chung Nhạc chấn kinh, Lục Đại Luân Hồi của Thần Hậu nương nương càng ngày càng lớn, bao trùm cả Trấn Thiên Đại Lục. Sáu đạo đạo âm phát ra từ Lục Đại Luân Hồi cùng Luân Hồi đạo âm trở nên vang đội, tương ứng hòa hợp với đạo ngữ của Thần Hậu nương nương, khiến đạo âm càng thêm thần diệu khó lường!  Ào ào!  Hàng loạt thi cốt thần ma đột nhiên tan thành tro bụi, tro bụi giống như ôn dịch lan tràn nhanh chóng. Đi tới đâu thi cốt tan rã tới đó. Những kẻ đã chết thời viễn cổ kia liên tục tan rã, cành tượng đó thật khiến người ta sững sờ không nói nên lời.  Đột nhiên thi cốt Tạo Vật Chủ và Đế Quân gầm lên kinh thiên động địa, bay lên lao về phía Thần Hậu nương nương.  Ngay khoảnh khắc họ nhảy lên, thân thể lập tức tan thành tro!  Mấy vị Đế vừa bước ra từ tinh hà, ngửa lên trời gầm lên phẫn nộ, dường như không cam tâm mình đã chết, cùng thò tay tấn công Thần Hậu nương nương trong Lục Đại Luân Hồi.  Tay họ chưa tới được gần Thần Hậu nương nương thì ngón tay bắt đầu tan ra, không ngừng lan rộng về bàn tay, cổ tay, cánh tay!  Mấy cỗ đế thi này mặt mày biến dạng, gầm thét dữ dội, đế văn bay ra từ trong thi thể, bao quanh cánh tay chặn lại việc tan thành tro bụi, tiếp tục xông về phía Thần Hậu nương nương.  Đột nhiên con thuyền cổ chấn động, tiếng long ngâm vọng ra từ bên trong khoang thuyền. Thủy Long điều khiển thuyền nhằm Thần Hậu nương nương đâm tới!  Chung Nhạc sắc mặt đại biến, Âm Phiền Huyên và Trác Long cũng biến sắc, thực lực Thủy Long chắc chắn không hề thua kém Thần Hậu nương nương, cộng với mấy cỗ đế thi này, có lẽ Thần Hậu nương nương không thể chống đỡ được!  Rắc rắc!  Mũi thuyền đột nhiên thò ra một cái đầu rồng khổng lồ tựa quả núi, thân thuyền thò ra long trảo, thần long giương vuốt, xé tan trời đất!  Thần Hậu nương nương sắc mặt thản nhiên, miệng vẫn đọc đạo ngữ.  - Trần quy trần, thổ quy thổ, linh hồn quy hậu thổ.  - Lục Đạo sinh, Lục Đạo diệt, Phục Mân chưởng sinh diệt.  - Tử đích khức, hóa đích trụ, luân hồi khuynh vãng phục.  ..  Không gian của cả Trấn Thiên Đại Lục biến dạng méo mó, hư ảnh của một vị thần ma đại đế từ từ nhô lên, được Tiên Thiên Thần Ngữ của Thần Hậu nương nương gọi ra. Thiên địa đại đạo vang dội, Lục Đại Luân Hồi của Thần Hậu nương nương trở nên vững chãi hơn, hùng hồn hơn, vĩ đại hơn!  - Đại đế a!!!  Phù Kỳ Chi nước mắt giàn giụa, quỳ xuống dập đầu với hư ảnh của vị thần ma đại đế kia  Đó là một vị đại đế vô song, đầu người thân rắn, ba mắt vảy rồng, giống như đứng sừng sững ở bờ bên kia thời không, được Thần Hậu nương nương đánh thức. Chung Nhạc sững người nhìn hư ảnh của đại đế, sống mũi cay cay, hắn nhận ra thân ảnh này.  Đó là hư ảnh của Phục Mân Đạo Tôn.  Phục Mân Đạo Tôn đã không còn tồn tại nữa rồi, ngài thân tử thần diệt, trước mắt kia chỉ là dấu ấn của ngài mà Thần Hậu nương nương dùng đạo ngữ gọi ra. Công tích của ngài to lớn vĩ đại, sáng lập Lục Đại Luân Hồi, cũng là công tích này in dấu ngài trong vũ trụ.  Thần Hậu nương nương gọi dấu ấn của ngài tới, chúa tể của thời đại hắc ám hồi sinh, chư thần không biết phải ứng phó thế nào, cuộc hỗn loạn này xảy tới vẫn phải cần Phục Mân Đạo Tôn tới áp chế, đây không thể không nói là sự chế giễu rất lớn.  - Không!  Mấy cỗ đế thi phát ra tiếng gào thét xé phổi xé gan, đột nhiên bị một luồng năng lượng lớn lao trói lại, kéo họ vào tinh hà, bị sóng nhấn chìm!  - Không!!!!  Thủy Long gầm lớn, trong tiếng gầm đó, vảy rồng trên người hắn bắt đầu rơi rụng, tiêu tan, máu thịt tan rã, nhanh chóng biến lại thành một cỗ thần long Đạo Cốt, đầu rồng cố định trên mũi thuyền!  Trời đất một mảng sáng ngời, dị tượng vừa rồi lần lượt biến mất, hư ảnh của các vị Thần Vương thời đại hắc ám bước ra từ tinh hà lần lượt tiêu biến, đạo Tiên Thiên thần quang trên thuyền cổ cũng biến mất.