[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1344 : Hằng Cổ Bất Động

Ngày đăng: 02:54 22/08/19

Chung Nhạc giật mình, một chỉ tay của Phục Thương lại xuyên thủng được cả mảnh vỡ không gian, thực lực này đúng là cường hãn đến khó tin! Tuy hắn vô năng về thiên địa đại thế, nhưng chiến lực thì hắn tuyệt đối là đỉnh cấp ở Đế cấp! Vừa rồi Chung Nhạc thấy bọn Lung Điệt khi gặp mảnh vỡ không gian, thời gian đều phải tránh đi, không dám động tới chút nào, từ đó có thể thấy uy năng của những mảnh vỡ này lớn đến thế nào, vượt qua phạm vi năng lực của họ. Phục Thương chỉ một chỉ tay là xuyên thủng mảnh vỡ thời gian, đối phó với Đế Quân viên mãn như Lung Điệt chắc chỉ cần một ngón tay là chết một người! Đế Quân như Lung Điệt tuy không thể đọ được với cường giả Đế cấp, nhưng nếu vây công thì cũng có khả năng uy hiếp tới cường giả Đế cấp. Nhưng bốn người họ liên thủ cũng không thể chống chọi được với Phục Thương! - Đáng tiếc Phục Thương chỉ có khả năng nhưng không hoài bão, có sức mạnh nhưng không nhìn xa, có tư chất mà lại không có tài đức. Chung Nhạc lắc đầu, cho dù Phục Hy thị đã rơi vào bước đường này, hắn vẫn đang tự than thân trách phận, mãi không bước ra được khỏi bóng đen tâm lý, thực sự đáng thất vọng. - Hoàng thái tử, ngươi làm hỏng một mảnh thời gian của ta, phải đền cho ta! Chung Nhạc giả vờ giận dữ: - Người ra đây, lấy cho ta một cái khác! Phục Thương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi mặc kệ hắn. Một lúc sau, Chung Nhạc lại ném một mảnh vỡ thời gian vào, nói: - Hoàng thái tử, giúp ta giữ yên nó lại. Phục Thương đại nộ: - Ngươi thật vô lý quá đấy! Ta đã nói ta muốn yên tĩnh, ngươi cứ làm loạn lên, ném đầy các thứ linh tinh gì gì vào chỗ ta, một hai món đã đành, đằng này ngươi cứ ném liên tục không thôi. Ngươi bảo ta giúp, ta không giúp đấy, xem ngươi làm thế nào! Chung Nhạc thở dài: - Ta ném những thứ này vào là để luyện bảo, luyện chế thời quang chi nhận và không gian chi nhận. Sau này phải dựa hai thanh đao đó để giết kẻ địch của Phục Hy. Vì tương lai của chủng tộc! Ngươi không giúp ta thì thôi vậy. Phục Thương trong lòng không nỡ, nhớ lại sai lầm của mình năm đó, mà giờ lại bắt một Phục Hy bán huyết liều mạng vì sai lầm của mình, liền giơ tay chỉ một cái khiến mảnh vỡ thời gian kia đứng yên. Lần này không cố tình xuyên thủng nó nữa. Hắn nói: - Ta giúp ngươi là được chứ gì. Nhưng ngươi muốn dựa vào mảnh vỡ không gian thời gian để thắng những kẻ kia là nằm mơ giữa ban ngày rồi. Chung Nhạc tinh thần phấn chấn hẳn, cười: - Không phải còn ngươi giúp ta đó sao? Phục Thương trầm mặc không nói, một lúc lâu sau Chung Nhạc lại ném vào một mảnh không gian, Phục Thương giữ yên nó, đột nhiên nói: - Kẻ địch quá mạnh, ngươi căn bản không biết chúng cường đại tới mức nào, tới mức ngươi phải tuyệt vọng… Ta đã tuyệt vọng rồi. - Ta thì chưa. Chung Nhạc thản nhiên nói. Phục Thương chấn kinh, không biết bị câu nói của Chung Nhạc lay động tâm linh, đột nhiên thấy chua xót muốn rơi lệ, vội quay đi, lạnh lùng nói: - Ngươi sẽ hối hận, sau này ngươi cũng sẽ tuyệt vọng như ta, sẽ cảm thấy vô lực như ta! Ngươi sẽ như vậy… - Đợi đến ngày đó có thật rồi nói. Chung Nhạc cười: - Xương sống của ta còn chưa cúi xuống, chân ta còn chưa quỳ xuống, máu ta vẫn còn nóng, ta vẫn cảm thấy có thể chết vì chủng tộc. Đợi khi xương sống ta cong, chân ta quỳ xuống, máu ta lạnh, thì ta có thể từ bỏ chủng tộc, ta sẽ ở đây cùng ngươi. Phục Thương đại nộ, hai tay nắm chặt, Chung Nhạc rút đầu ra ngoài, một lúc sau, Phục Thương nản lòng nói: - Đúng, xương sống ta cong rồi, chân quỳ xuống rồi, máu lạnh rồi, không dám chết vì chủng tộc nữa… Nhưng ta không muốn ngươi giống ta… Hai tay hắn kéo tóc, trong họng phát ra tiếng: - Ta không muốn ngươi giống ta, không muốn, ta là tội nhân, ta không muốn một tội nhân khác ngồi bên cạnh ta! Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên thận trọng tránh tầng tầng nguy hiểm, ở đây dù sao cũng là nơi vũ trụ sụp đổ, có vô số nguy hiểm không đếm xuể, không cẩn thận chút là có thể thân tử đạo tiêu. Hơn nữa ở đây thực sự quá cổ quái, các loại chấn động hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có chấn động kỳ quái truyền tới, mỗi lần chấn động đều khiến pháp lực trong cơ thể hai người đại chấn, gần như mất kiểm soát, đồ đằng đại đạo họ luyện thành cũng suýt nữa thì vỡ tan! - Chấn động đó rốt cuộc là cái gì? Âm Phiền Huyên quệt vết máu nơi khóe miệng, nàng bị chấn động kỳ quái đó làm cho suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, thấp giọng nói: - Ta cảm giác đạo pháp thần thông của mình bị chấn động tan tành rồi, không thể dùng nữa. Thánh Linh Thể có thân hòa lực không như người thường đối với thiên địa đại đạo. Nhưng ở đây thân hòa lực không có bất cứ tác dụng gì. Thiên địa đại đạo ở đây hỗn loạn, thân hòa lực của thánh linh thể ngược lại trở thành nhược điểm chí mạng, khiến nàng dễ bị quấy nhiễu hơn Chung Nhạc. Thứ chấn động đó cũng có ảnh hưởng mạnh dị thường đối với nàng, khiến nàng cảm thấy nặng nề, loạn đạo tâm. Chấn động đó giống như hơi thở cuối cùng, nhịp tim cuối cùng của vũ trụ, là sự suy vong của thiên địa đại đạo, cùng với đó cũng khiến nàng cảm thấy bản thân như sắp chết đi. Chung Nhạc giật mình, hắn từng thấy, từng nghe về chấn động này, chỉ là không mãnh liệt như ở đây, cũng không tinh diệu như vậy. Đó là ở trong vũ trụ cổ xưa, tiếng trống của Thiên Ngục Thủ Vệ tế lên để chống lại Thiếu Hạo Chung. Tiếng trống đó cũng giống như chấn động này! Mà tiếng trống đó chắc cùng nguồn gốc với Chư Thiên Vô Đạo mà Lôi Trạch cổ thần từng thi triển, là do cùng một loại thần thông biến thành! Năm đó, trong lễ thành niên của hắn, xông vào Cổ Lôi Trạch Giới, tại tầng thứ tám mươi mốt Cổ Lôi Trạch Giới, Lôi Trạch cổ thần thi triển Chư Thiên Vô Đạo làm khảo nghiệm cuối cùng. Chung Nhạc hoàn toàn thất bại, không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào. Loại thần thông khiến người ta tuyệt vọng đó cũng từa tựa với chấn động của khoảng không vũ trụ tử vong này, cũng khiến người ta tuyệt vọng, nặng nề tâm thần, đại đạo khô kiệt suy vong, thần thông biến mất! - Phiền Huyên, ngươi không thể ở lại đây! Chung Nhạc sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: - Ngươi quá mẫn cảm với thiên địa đại đạo, rất dễ bị ảnh hưởng. Ta đưa ngươi vào viên ngọc vừa rồi, chắc có thể tránh được nó. - Nếu ta không ở đây thì ngươi sẽ dễ bị dị hương khống chế, hơn nữa nguyên thần ngươi bị đau thì phải làm sao? Âm Phiền Huyên vừa nói xong thì Chung Nhạc đã tế Lục Đạo Giới Châu, tóm lấy nàng nhét vào trong viên ngọc. Âm Phiền Huyên muốn kháng cự nhưng bị đại đạo ở đây ảnh hưởng, không có khả năng phản kháng bị hắn nhét vào trong. - Hoàng thái tử, trông nàng ta giúp ta. Phục Thương nghe thế định giơ tay lên chỉ Âm Phiền Huyên, Chung Nhạc vội nói: - Không phải bảo ngươi giữ yên nàng ấy, là bảo ngươi bảo vệ nàng, đừng để nàng bị thương. Còn nữa, không được để nàng mất kiểm soát mà ăn mất Bách Thế Thánh Liên. Phục Thương gật đầu: - Ngươi cứ yên tâm. Âm Phiền Huyên tới đây, đại đạo trong cơ thể không còn hỗn loạn nữa mà trở về như bình thường, nàng ngẩng lên nhìn Phục Thương, trong lòng không khỏi kinh hãi. - Một cự nhân lớn như vậy… Ngươi là Đế của Phục Hy thị sao?  Thiên Nữ của Âm Khang thị ngẩng lên hỏi. - Không. Phục Thương quả quyết: - Ta là tội nhân, ngươi đừng có nói chuyện với ta. Ta muốn yên tĩnh! Âm Phiền Huyên cười: - Thiên hạ lớn như vậy lại không có nơi cho ngươi yên tĩnh một mình. Phục Thương cảm thấy lời của nàng nói đúng tâm khảm, gật đầu: - Không sai, hồi đó trong Thiên Ngục, ta muốn yên tĩnh mà đền tội nhưng cứ một khoảng thời gian lại có ngục tốt tới đánh, làm loạn sự thanh tịnh của ta. Sau đó một nữ tử cướp ta ra ngoài, tặng ta cho một Phục Hy bán huyết. Phục Hy bán huyết này cứ tới làm phiền ta, thiên hạ này thật sự không có nơi cho ta yên tĩnh một mình! Âm Phiền Huyên nói: - Nếu ở đây cũng không yên tĩnh thì sao không ra ngoài rồi tìm một nơi yên tĩnh hơn? Khóe mắt Phục Thương động đậy, mặc kệ nàng, nghĩ bụng: - Nữ tử này cũng giống tên Phục Hy kia, đầy một bụng xấu xa, muốn lừa ta ra ngoài. Hắn nghĩ tới thế giới bên ngoài là trong lòng không khỏi sợ hãi. Sợ gặp những gương mặt quen thuộc ngoài đó, sợ sự chế giễu, châm chọc trong mắt họ, sợ sự thương hại của họ, sợ sự coi thường của họ. Hắn sợ gặp tất cả mọi người, sợ tất cả sinh linh, sợ nhìn thấy những phần mộ kia, sợ nhớ tới trách nhiệm của mình. Hắn chỉ muốn trốn trong này, rụt cổ và tứ chi vào trong như rùa. - Thơm thật! Âm Phiền Huyên bị mùi hương của Bách Thế Thánh Liên thu hút, không tự chủ đi về hướng biển hoa. Phục Thương tay kết ấn, khẽ động một cái, Âm Phiền Huyên lập tức sực tỉnh, vội tế ngọc tiêu chống lại dị hương. - Không cần phải phiền phức như vậy, ta truyền cho ngươi một loại ấn pháp, có thể cường hóa đạo tâm. Phục Thương dùng lực kéo mạnh tinh hà, đưa tay đặt dưới chân Âm Phiền Huyên nhấc nàng lên, thu bàn tay về rồi đặt nàng lên vai. Tinh hà lay động, kéo cánh tay hắn thẳng ra. Phục Thương tinh thần dao động, truyền một môn ấn pháp huyền diệu vào đầu Âm Phiền Huyên, nói: - Môn ấn pháp này tên là Hằng Cổ Bất Động Ấn, trời có sập cũng không sợ. Cho dụ vũ trụ hủy diệt trước mặt ngươi ngươi cũng sẽ không loạn đạo tâm, cho dù ngươi có chết đạo tâm cũng vẫn tồn tại. Âm Phiền Huyên tò mò: - Vậy tại sao đạo tâm của ngươi lại thất bại rồi? Phục Thương mặt méo mó, cúi đầu: - Ta là tội nhân… Ấn pháp này là phụ thân ta truyền cho ta. Người hy vọng ta có thể có đại trí tuệ, đại định lực, ta đã phụ lòng người, ta là tội nhân của chủng tộc… - Phụ thân ngươi hy vọng sẽ nhìn thấy ngươi thế này không? Âm Phiền Huyên hỏi. Phục Thương toàn thân run lên, không nói gì. Âm Phiền Huyên không truy hỏi, bay lên khỏi vai hắn, cố gắng bay ra ngoài. - Ngươi làm gì vậy? Mi tâm Phục Thương bắn ra một tia sáng quấn nàng quay lại. Âm Phiền Huyên giãy giụa, nói: - Ta muốn truyền Hằng Cổ Bất Động Ấn cho phu quân. Hắn ở ngoài đó rất nguy hiểm, ta sợ hắn không chống lại được dị hương của Bách Thế Thánh Liên, không chịu nỗi cơn đau phân tách linh hồn. - Hắn bảo ngươi ở lại đây, hắn không nói gì ngươi không được đi. Phục Thương nói: - Ta truyền cho hắn là được. Âm Phiền Huyên tưởng hắn định ra khỏi Lục Đạo Giới Châu, mắt sáng lên. Không ngờ Phục Thương chỉ cho tinh thần lực tràn ra, truyền vào đầu Chung Nhạc rồi lại tĩnh lặng. - Đạo tâm của Hằng Cổ Bất Động, ngươi trước sau vẫn không luyện thành. Âm Phiền Huyên thở dài. Phục Thương mặt biến dạng, đột nhiên đứng dậy, giằng các đạo tinh hà đi ra ngoài. Hắn tới ranh giới Lục Đạo Giới Châu, thò tay ra ngoài, đột nhiên bàn tay rung mạnh, rồi toàn thân cũng run lên. Tinh hà lay động, phong ấn bạo phát, Phục Thương bị kéo mạnh quay lại. - Ta không dám ra ngoài, ta là tội nhân.. Vị Đế này cúi đầu khóc lớn. Bên ngoài, Chung Nhạc thận trọng tránh hung hiểm, Hằng Cổ Bất Động Ấn giúp hắn rất nhiều, giúp hắn chống lại cơn đau tách nguyên thần, chặn sự quấy nhiễu của dị hương Bách Thế Thánh Liên. Ảnh hưởng của thứ chấn động kia cũng giảm đi nhiều. - Rốt cuộc chấn động đó bắt nguồn từ đâu? Có liên quan gì tới Chư Thiên Vô Đạo không? Hắn không ngừng vào sâu vùng tuyệt cảnh này, nghĩ thầm. Phía sau, bốn vị Đế Quân đang ngày một tới gần, bốn người họ cũng thấy kinh hãi, chấn động kia cũng làm loạn đạo tâm của họ. - Đó là gì… Bốn vị Đế Quân nhìn về phía xa, thần tình sững sờ.