[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1347 : Kinh biến

Ngày đăng: 02:54 22/08/19

Trên tế đàn khổng lồ này lại có nhiều Tiên Thiên Thần Vương chết đến vậy, tình hình thật sự quỷ dị. Nói họ không chết một cách bình thường là vì trên người họ đều có vết thương chí mạng, hơn nữa vết thương hầu như cùng một vị trí. Giống như Bát Hoang Thần Vương, đầu họ bị xuyên thủng từ trước ra sau. Thương thế này trực tiếp lấy mạng họ, khiến Tiên Thiên Thần bất tử bất diệt cũng thân tử đạo tiêu, hồn bay phách tán! Vừa rồi Chung Nhạc và mấy người Lung Điệt chiến đấu quá ác liệt không nhìn ra xung quanh. “Nhị huynh” Thái Phùng chậm hơn không tham gia chiến đấu nên mới phát hiện ra cảnh quỷ dị này. Có quá nhiều Tiên Thiên Thần Ma chết tại đây, thời đại Hắc Ám được thay thế bởi thời đại Hỏa Kỷ, chắc chắn có liên quan tới cảnh tượng này! Chiến lực mạnh nhất thời đại Hắc Ám có lẽ tiêu hao gần một nửa tại đây, thậm chí bao gồm cả chúa tế thời đại Hắc Ám, vì thế thời đại hắc ám thuộc về Tiên Thiên Thần Ma hạ màn, không thể ngăn cản được sự quật khởi của sinh linh Hậu Thiên! Chấn động kỳ quái truyền tới, chấn động đại đạo trong cơ thể mấy người Chung Nhạc, Thái Phùng, khiến đồ đằng đại đạo của họ trở nên hỗn loạn. Chung Nhạc lập tức chú ý được rằng luồng chấn động này truyền tới từ trung tâm tế đàn, nhưng ở đó có đại đạo của chúa tế thời đại Hắc Ám ngăn cản, không nhìn ra là thứ gì đang phát ra chấn động. Hắn cảm nhận được tử khí nặng nề chưa từng thấy phát ra từ tế đàn đó. Cho dù là trong Địa Ngục Luân Hồi thì cũng không có tử khí nặng như vậy. Địa Ngục Luân Hồi tuy là nơi của vong linh, nhưng cũng là nơi luân hồi, vong hồn đi qua Minh Hải chuyển thế hồi sinh, thai nghén sinh mệnh mới, vì thế tử khí và sinh khí đều tồn tại. Còn ở đây chỉ đơn thuần là tử khí, Tiên Thiên Thần Ma tử vong, chúa tế của thời đại Hắc Ám tử vong, thiên địa đại đạo tử vong, thiên địa tử vong, vũ trụ điêu linh. Ở đây không có bất cứ nơi nào có sức sống. Nhưng Thái Phùng, Lung Điệt bọn họ ánh mắt đều nhìn tay của những cỗ Đạo Cốt kia. Trong tay những vị Thần Vương này vẫn cầm vũ khí mình đã luyện khi còn sống. Đó là vũ khí tượng trưng cho địa vị Thần Vương của họ, Tiên Thiên thần binh với uy năng vô biên! Tiên Thiên Thần Vương không phải Đế, nhưng thực lực có lẽ không hề thua kém, vũ khí của họ không thua kém đế binh. Mỗi một món Tiên Thiên thần binh đại diện cho một loại Tiên Thiên đại đạo, nắm giữ thần binh là có thể có sức mạnh của Tiên Thiên Thần Vương! Mà ở đây đâu đâu cũng là Tiên Thiên thần binh vô chủ, đợi họ tới lấy! Đây mới chính là điểm khiến họ động tâm. Chung Nhạc đột nhiên cười: - Chư vị, bảo vật ở đây nhiều như vậy, lấy bừa một món cũng có thể có ích cả đời, chư vị hà tất phải vì một cây thánh dược nhỏ bé mà đuổi ta đánh sống đánh chết như vậy? - Dịch tiên sinh không phải vẫn chưa bị đánh chết hay sao? Thái Phùng đột nhiên thu ánh mắt về, nhìn về phía Chung Nhạc, bình tĩnh nói: - Bọn ta đương nhiên phải lấy bảo vật ở đây, nhưng thánh dược còn quý giá hơn. Tiên Thiên thần binh có thể giúp bọn ta có sức mạnh của Thần Vương thời đại Hắc Ám, nhưng dù sao cũng là ngoại lực, bỏ thần binh đi thì không có bất cứ tiến bộ gì, còn thánh dược thì có thể giúp bọn ta thành Đế! Chung Nhạc giật mình, thánh dược được biến từ thế thân trăm kiếp của Bệ Ngạn có sức hấp dẫn quá lớn tới những kẻ kia, cho dù đối mặt với nhiều bảo vật như vậy cũng không từ bỏ Bách Thế Thánh Liên. - Làm Hộ Đạo Nhân thật thiệt thòi mà… Chung Nhạc hít sâu một hơi, ánh mắt lóe tinh quang, không thể dùng pháp lực thần thông ở nơi này nhưng dù vậy hắn cũng không sợ bất cứ kẻ nào! Hắn tin bản thân có khả năng chiến đấu, nhưng tiền đề là không bị bốn Đế Quân vây khốn! Mà tình hình lúc này thì có phần nguy hiểm, phía sau hắn là thần nhân mặt người thân chim và Nữ Phòng mặt người vân báo, còn phía trước hắn là Thái Phùng và Lung Điệt, muốn thoát thì cực khó. - Tiên Thiên Nhục Sí, chưa biết chừng có thể giúp ta thoát được vòng vây. Chung Nhạc nhìn quanh, Tiên Thiên Nhục Sí là tuyệt học hắn lĩnh ngộ được từ cánh của con thuyền cổ, nhưng muốn thi triển thì phải dùng tới thần thông. Mà ở đây thiên địa đại đạo đều hỗn loạn, uy năng thần thông không thể phát huy được hết, thậm chí còn khiến đại đạo trong cơ thể rối loạn, chưa chắc hắn đã thi triển được. Nhưng ưu điểm của Tiên Thiên Nhục Sí ở chỗ một nửa là thần thông, một nửa là nhục thân. Thương thế gây ra do đại đạo hỗn loạn sẽ không quá nghiêm trọng. - Ma khả tu lợi tát bà khả… Chung Nhạc thần tình nghiêm túc, đột nhiên lên tiếng. - Ngươi nói gì? Thái Phùng nghi hoặc. Chung Nhạc không đáp, tiếp tục nói ngôn ngữ thần bí, hắn đang đọc Tiên Thiên Thần Ngữ, thử thi triển Tiên Thiên Nhục Sí xem có được không. Ngay khi hắn vừa thốt ra thì đột nhiên hắn cảm nhận được một chút dao động như có như không, rồi một cặp mắt như đang nhìn hắn. Ánh mắt này hắn cảm thấy rất quen thuộc, khiến hắn có cảm giác dựng tóc gáy. Thần Hậu nương nương sau khi trấn áp sự hỗn loạn của hư ảnh Thần Vương trong Trấn Thiên Quan, Chung Nhạc cũng cảm nhận được một đôi mắt từ Trấn Thiên Phủ nhìn hắn và giờ hắn lại cảm nhận được ánh mắt này! Chung Nhạc liều mình tiếp tục đọc, vì hắn đã cảm nhận được không gian đại đạo trong cơ thể đang rần rần, tuy bị chấn động kỳ lạ kia quấy nhiễu nhưng dù sao cũng dùng được chút ít. - Dù ngươi đang nói gì thì hôm nay cũng không thoát được đâu! Thái Phùng tiến về Nhược Thủy Bình, hai tay ôm lấy cái bình khổng lồ, định mang đi, trầm giọng nói: - Tam muội, lão tứ, lão ngũ, các ngươi bắt lấy hắn, ta và các ngươi chia nhau thánh dược! Lung Điệt hét lên, nhún người nhảy như bay, chạy lao xuống từ trên bàn tay xương khô của Bát Hoang Thần Vương, lao về phía Chung Nhạc, chín đuôi sau lưng tung lên! Cùng lúc đó thần nhân mặt người thân chim phía sau Chung Nhạc vỗ mạnh hai cánh, bay lên trời, móng vuốt sắc nhằm trán Chung Nhạc tấn công, hai cánh giang rộng, lông sắc chém lia lịa ! Nữ Phòng thì tốc độ cực nhanh, thoắt cái đã tới, tốc độ công kích nhanh tới mức nhãn lực của Chung Nhạc không thể bắt kịp. Thái Phùng đã ôm được Nhược Thủy Bình, nhấc dần dần từng trượng một khỏi bàn tay Bát Hoang Thần Vương. Nhược Thủy Bình tuy nặng nhưng hắn thần lực vô biên, chỉ cần nhấc ra được khỏi tay Bát Hoang Thần Vương là hắn có thể cất vào nguyên thần bí cảnh, biến nó thành bảo vật của mình. Chung Nhạc tăng tốc đọc Tiên Thiên Thần Ngữ, không gian đại đạo trong cơ thể cũng ngày một mạnh mẽ, nhưng hắn không học được công pháp “ngôn xuất pháp tùy”, không thể làm được như Phong Vô Kỵ. Với tốc độ đọc của hắn, có lẽ trước khi rơi vào vòng vây không thể nói hết được chữ “Vũ” của đạo ngữ. Đúng lúc này, đột nhiên trên tế đàn bỗng vang lên một âm thanh. Phía xa, Đạo Cốt của vị Thần Vương nắm giữ không gian kia đột nhiên khẽ động đậy, xương hàm mở ra, miệng vọng ra đạo âm vang dội: - Ma khả tu lợi tát bà khả, vu khả chư sắc tát bà khả… Tốc độ này trơn tru nhanh hơn Chung Nhạc rất nhiều, ý cảnh chứa trong đạo ngữ cao xa, thâm hậu hơn nhiều! Lung Điệt đang lao về phía Chung Nhạc vội dừng bước, nghi ngờ nhìn về hướng Thần Vương kia, thần nhân mặt người thân chim và Nữ Phòng cũng dừng lại, vô cùng chấn kinh. Thái Phùng đã nhấc Nhược Thủy Bình ra được một nửa, nhưng lúc này đột nhiên cảm thấy bình bị một sức mạnh lớn lao giữ lại, hắn không thể kéo ra được nữa. - Tay… Tay của Bát Hoang Thần Vương! Thái Phùng lạnh xương sống, tay chỉ còn xương của Bát Hoang Thần Vương đang động đậy, đang nắm chặt lấy Nhược Thủy Bình! Thái Phùng ngẩng lên thì thấy một cảnh tượng kinh hãi, Bát Hoang Thần Vương không chỉ có tay này động đậy mà tay khác cũng đang động đậy! - Yếm bà đà… Xương đầu khổng lồ của Bát Hoang Thần Vương đang mở mồm, đột nhiên phát ra tiếng chuông vang dội, tám cái đầu của hắn cùng phát ra đạo ngữ khác nhau, khác hoàn toàn đạo ngữ của Chung Nhạc, đó là tám loại Tiên Thiên Thần Ngữ! Cùng lúc này, ở những góc khác của tế đàn, xương các vị Thần Vương khác cũng đều mở miệng phát ra tiếng vang dội, đó là các loại đạo ngữ khác nhau, là sức mạnh họ nắm giữ! Các loại đạo ngữ tụ lại làm một, tiếng càng ngày càng vang vọng, khiến mấy người Thái Phùng đều hự một tiếng. - Dịch tiên sinh, ngươi đã làm gì? Lung Điệt sắc mặt tái mét, không gọi Chung Nhạc là nhãi con nữa, mà thành tiên sinh, hét lên: - Mặc kệ ngươi đã làm gì, mau dừng lại! Chung Nhạc sắc mặt mơ hồ, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cảnh tượng lúc này có phần tương tự với dị tượng trong Trấn Thiên Quan, nhưng lại không giống. Dị tượng ở Trấn Thiên Quan đánh thức người chết, gọi hư ảnh của Thần Vương rồi cùng hét đạo ngữ “hồi sinh”. Còn giờ là Đạo Cốt của các vị Thần Vương thời đại Hắc Ám đang tự nói những đạo ngữ khác nhau! Đột nhiên Chung Nhạc cảm nhận được không gian đại đạo trong cơ thể đang lỏng đi, pháp lực bị chấn động quỷ dị kia trấn áp đang dần trở nên hoạt bát. Thái Phùng, Lung Điệt bọn họ cũng lập tức nhận thấy pháp lực và đại đạo có thay đổi lớn, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Họ dần dần có thể dùng tới đại đạo và pháp lực. Điều này có nghĩa là tử khí che đi mọi thần thông đạo pháp đang trở nên loãng dần, bị đạo ngữ phát ra từ Thần Vương Đạo Cốt đẩy lui. - Họ đang đẩy lùi tử khí nặng nề! Chung Nhạc hiểu ra, vừa rồi hắn đọc ra đạo ngữ chữ “Vũ” khiến không gian đại đạo khẽ động. Nơi này vốn bị thứ chấn động kỳ dị kia phong ấn mọi thiên địa đại đạo. Nhưng vì chữ “Vũ” của Chung Nhạc khiến phong ấn đã khiến không gian lỏng ra một chút! Một chút lỏng lẽo đó giúp Thần Vương nắm giữ không gian có cơ hội, đọc chữ “Vũ” một cách máy móc, khiến chút không gian đó mở rộng hơn, rồi dẫn tới các Thần Vương khác đọc đạo ngữ khác của riêng mình, không ngừng mở rộng phong ấn! - Nguy cơ trước mặt của ta đã được giải trừ, nhưng giờ có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ lớn hơn… Chung Nhạc cảm thấy da đầu tê dại, mấy người Thái Phùng chấn kinh trước cảnh tượng dị thường trước mặt, không kịp đối phó hắn, nhưng dị tượng kia khiến hắn có dự cảm không lành. Đột nhiên một vị Thần Vương Đạo Cốt đọc ra một loại đạo ngữ khiến người ta sợ hãi. Rồi tất cả Thần Vương Đạo Cốt xung quanh tế đàn cùng thay đổi đạo ngữ, âm thanh tụ lại thành dòng! - Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch! Những bộ Thần Vương Đạo Cốt này điên cuồng, đạo ngữ cứ lặp đi lặp lại. Trong tiếng hô hoán của họ, Đạo Cốt không lồ ở chính giữa tế đàn từ từ đứng dậy! Chung Nhạc nhìn thấy hốc mắt của chúa tể thời đại Hắc Ám đang nhìn hắn, hốc mắt đó trống rỗng nhưng lại khiến hắn thấy quen thuộc. Chính là ánh mắt từng nhìn hắn lần đó!