[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1652 : Lại luyện Thần binh (1)

Ngày đăng: 02:58 22/08/19

Tốc độ của Bàn Kê mặc dù cực nhanh, nhưng về tới Phá Thiên Quan vẫn là đã hơn mười ngày sau. Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương ẩn thân trong Bí cảnh Nguyên thần của Bàn Kê. Từ xa nhìn lại, trận chiến vẫn còn đang diễn ra, thanh âm sát phạt dâng lên bốn phía. Tướng sĩ song phương chiến ý ngất trời, khiến cho ngay cả thiên khung cũng nhuộm thành một mảnh huyết hồng sắc. Trong lòng ba người đều là vui vẻ:  - Còn không tính là quá muộn!  Bất quá, tới khi Bàn Kê tiếp cận Phá Thiên Quan, trong lòng ba người đều là một mảnh lạnh lẽo.  - Muộn rồi!  Một màn trước mắt khiến cho trong lòng ba người tuyệt vọng. Chỉ thấy đại quân Thiên Đình đã bị phân cắt thành trên dưới một trăm khối, rơi vào trong một trận bao vây tiễu trừ. Tiên Thiên Cấm Quân xuyên toa như rồng, không ngừng xen kẽ qua trên dưới một trăm khối chiến trường kia, khiến cho đại quân Thần Ma của Thiên Đình không thể tụ tập lại, hình thành nên sức chiến đấu.  Mà trên chiến trường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kèn lệnh, lại khiến cho đại quân Thiên Đình triệt để mất đi cơ hội đào tẩu. Chiến Tranh Hào Giác có thể kích phát ý chí chiến đấu, không chút sợ hãi. Nhưng nếu ý chí chiến đấu quá mạnh, ngược lại cũng không có chỗ tốt gì, mất đi năng lực xem xét thời thế, tùy cơ ứng biến.  - Hết rồi! Hết rồi!  Mặc Ẩn giơ tay lên, chỉ về phía gã nam tử thổi Chiến Tranh Hào Giác kia, lạnh lùng hỏi:  - Cái tên kia là ai? Sao lại hãm hại đại quân Thiên Đình ta?  Cặp mắt Bàn Kê khẽ nheo lại, tinh tế quan sát, lắc đầu nói:  - Tựa hồ là một vị Thần Hoàng Ích Tà Thần Tộc! Ích Tà Thần Tộc có thâm cừu đại hận gì với Thiên Đình sao? Sao lại muốn diệt tuyệt đại quân Thiên Đình ta như vậy?  Trong lòng Thiên Ti nương nương khẽ động, vội vàng âm thầm liên lạc với Ích Tà Thần Hoàng. Ích Tà Thần Hoàng lập tức thu hồi Chiến Tranh Hào Giác, xoay người rời đi. Thiên Ti nương nương trầm ngâm nói:  - Hơn phân nửa là trợ thủ do Dịch Quân Vương mời tới! Cái tên này giao du rộng rãi, nghe nói gã Ích Tà Thần Hoàng thổi kèn lệnh này cũng từng tham gia Đại hội Chư Đế tương lai!  Trong lòng Mặc Ẩn thầm than một tiếng, nói:  - Sau trận đại bại này, sợ rằng không thể giữ được hạ du Thiên Hà nữa rồi! Bàn Tộc trưởng, ngươi lập tức đi tới Thiên Hà Chi Châu, chuẩn bị ở nơi đó nghênh chiến!  Bàn Kê gật đầu nói phải, vội vàng rời đi.  Ích Tà Thần Hoàng đã rời đi, đại quân Thiên Đình đang lúc liều chết chiến đấu rốt cuộc tỉnh táo lại, dõi mắt nhìn lại, khắp nơi đều là quân địch, khắp nơi đều là thi thể đồng liêu đồng bạn, trong lòng không khỏi đại kinh hãi, vội vàng đột phá vòng vây đào tẩu.  Lâu Chính Sư, Thần Thiên Vương, Ma Thiên Vương và tướng lĩnh Tứ Đại Sư Môn cùng với đám người Đình Đạo Cực, Đình Ngọc Cực mỗi người suất lĩnh đại quân đột phá vòng vây. Chung Nhạc cũng không lấy cứng chọi cứng với bọn họ, mà là từ mặt bên và hậu phương không ngừng tằm ăn rỗi, giống như một đám cá mập, không ngừng cắn xé, thôn phệ lực lượng còn lại của bọn họ.  Đám người Lâu Chính Sư cũng không thể làm gì, chỉ đành liều mạng chạy về phía Thiên Hà. Chung Nhạc không nhanh không chậm đuổi theo. Thủy sư Âm Khang thị tế khởi lâu thuyền đại hạm, từ trên Thiên Hà giết qua.  Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương giá ngự một chiếc thuyền nhỏ chạy tới. Lâu Chính Sư vội vàng đón hai người lên Soái hạm, sắc mặt xấu hổ, nói:  - Ta không ngờ được Dịch Quân Vương đột nhiên trở về, đã bị hắn phá vỡ trận thế đại quân ta, hiện tại miễn cưỡng tụ tập không tới hai ngàn vạn đại quân!  Mặc Ẩn lắc đầu, nói:  - Thắng bại là chuyện thường tình binh gia! Dịch Quân Vương vậy mà có thể chạy ra khỏi bẫy rập do ta và nương nương bố trí, dưới sự bao vây tiễu trừ của năm tôn Đế linh vẫn còn sống xông ra ngoài, ngay cả ta cũng không thể ngờ tới! Tội này không trách các ngươi! Dịch Quân Vương so với trước đây đã cường đại hơn quá nhiều rồi, là do ta dự liệu thiếu sót!  Lâu Chính Sư phẫn nộ nói:  - Nếu không có tên Ích Tà Thần Tộc thổi kèn lệnh kia, thương vong có khả năng sẽ giảm đi hơn phân nửa. Đáng giận! Thật đáng giận! Tên Ích Tà Thần Tộc kia dùng Chiến Tranh Hào Giác khích lệ sĩ khí bên ta, khiến cho Thần binh Thần tướng không chút sợ chết, mất đi thời cơ tốt nhất để lui lại! Không nghĩ tới bộ hạ Dịch Quân Vương lại còn có kỳ nhân dị sĩ như vậy, suýt chút nữa đã một lưới bắt hết toàn bộ đại quân ta!  Mặc Ẩn cũng nghi hoặc không thôi, nói:  - Chiến Tranh Hào Giác vốn dĩ là dùng để khích lệ sĩ khí, khiến cho Thần Ma ở trên chiến trường bạo phát ra thực lực càng mạnh hơn. Dịch Quân Vương vậy mà dùng Chiến Tranh Hào Giác ở trên người quân đội chúng ta! Cách dùng này thật ra là vô cùng kỳ lạ!  Sắc mặt Thiên Ti nương nương ửng đỏ, cũng không tiếp lời bọn họ.  Ích Tà Thần Hoàng chính là minh hữu của nàng, cũng giống như nàng, đều đang hiệu lực dưới trướng của cùng một tôn Đế. Bất quá, cả hai người cũng không phải là đại tướng cầm binh, mà là kẻ chủ mưu nhiễu loạn thiên hạ. Bọn họ ai cũng có sở trường riêng, bình thường đều là hành tẩu trong bóng đêm, cũng không thường xuyên lộ diện.  Lúc trước, nhấc lên thiên hạ đại loạn, chính là Thiên Ti nương nương liên thủ với Ích Tà Thần Hoàng.  Mà lần này trợ giúp đại quân Thiên Đình diệt trừ Chung Nhạc, Thiên Ti nương nương trực tiếp đi tìm Mặc Ẩn, còn Ích Tà Thần Hoàng thì ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó.  - Bản ý của Ích Tà Thần Hoàng nhất định là trợ giúp đại quân Thiên Đình đối kháng với đại quân Dịch Quân Vương, lại không ngờ không giúp được ngược lại còn gây họa!  Thiên Ti nương nương có chút dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ.  o0o  Chung Nhạc suất lĩnh đại quân Phá Thiên Quan một đường truy kích. Đại quân Thiên Đình liều mạng chạy trốn, sau khi hao tổn mấy chiếc lâu thuyền, rốt cuộc cũng trốn thoát một mạng.  Đám người Mặc Ẩn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thủy sư Âm Khang thị cũng không tiếp tục truy đuổi, mà là quay trở về, hiển nhiên là không định truy kích tới cùng.  - Hạ du Thiên Hà đã không có chỗ cho chúng ta đặt chân nữa! Hiện tại chỉ có thể xây dựng doanh địa tại Thiên Hà Chi Châu, đối kháng với Dịch Quân Vương!  Mặc Ẩn trầm giọng nói: