[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1777 : Trong Đại miếu Trấn Ma (2)

Ngày đăng: 02:59 22/08/19

Những năm qua đi theo Phong Hiếu Trung, Hình Thiên đã bị mổ xẻ ra không biết bao nhiêu lần, ăn không biết bao nhiêu đau khổ, nhưng chỗ tốt nhận được cũng là người khác không cách nào tưởng tượng.  - Hình Thiên sắp sửa một bước lên trời rồi!  Chung Nhạc không khỏi tán thán.  Dưới lòng đất Đại miếu, hắn cảm giác được một cỗ năng lượng kinh khủng đang hội tụ. Hẳn là Lạc Nhật Thần Vương đang đoàn tụ, đang chuẩn bị phục sinh.  So với đại đạo thiên địa và Tiên Thiên Ma Khí mà Hình Thiên hấp thu, những thứ mà Lạc Nhật Thần Vương hấp thu mới là đại đa số.  Thực lực tôn Thần Vương này khi còn sống vô cùng khủng bố, năng lượng cần thiết để phục sinh cũng là vô cùng khổng lồ. Bất quá, bởi vì Kim Ô Thần Đế vẫn chưa triệt để tử vong, khiến cho Tịch Cốc cũng không thể hoàn toàn hồi phục, đại đạo thiên địa trong Tịch Cốc cũng chưa hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu, cho nên tôn Thần Vương này có thể hoàn toàn phục sinh hay không, vẫn là chưa thể nói trước được.  - Chung thúc thúc! Ta sắp sửa không kiên trì nổi nữa rồi!  Hình Thiên cắn chặt hàm răng, trong kẽ răng lại xèo xèo tuôn chảy ra Tiên Thiên Ma Khí, lỗ chân lông toàn thân hắn cũng đang phun trào Tiên Thiên Ma Khí ra ngoài, cái đầu lại bị căng cứng lớn thêm một vòng nữa, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ tung.  - Lại kiên trì thêm chút nữa đi!  Hai tay Chung Nhạc kết ấn, đánh ra từng đạo từng đạo ấn pháp huyền diệu. Đồng thời Thần Nhãn thứ ba trên mi tâm mở ra, thi triển ra Tam Mục Thiên Đồng, chiếu rọi về phía mặt đất Đại miếu, trầm giọng nói:  - Suy nghĩ một chút những khổ cực mà ngươi đã từng chịu trong Linh Ngọc Cung, ngươi sẽ không cảm giác hiện tại cực khổ nữa!  Hình Thiên nhớ tới những tao ngộ của chính mình trong Linh Ngọc Cung lúc trước, lập tức ngậm miệng lại, tiếp tục gắt gao kiên trì.  Tam Mục Thiên Đồng của Chung Nhạc chiếu rọi trên mặt đất, Thần quang trong mắt xuyên qua ấn pháp giữa hai tay, bắn ra một tầng bóng mờ kỳ quái trên mặt đất.  Bóng mờ kia rơi trên mặt đất, mặt đất dần dần phát sinh những biến hóa kỳ diệu. Địa phương bóng mờ chiếu rọi hư thực chậm rãi biến hóa, vốn là mặt đất chân chân chính chính, dưới sự bao phủ của bóng mờ ấn pháp của hắn vậy mà hiển lộ ra một đầu thông đạo dưới lòng đất. Từng cái từng cái bậc thang phảng phất như phiêu phù trên không trung cái gì cũng không có, một đường trải thẳng xuống dưới.  Chung Nhạc nhấc chân, đạp lên những bậc thang này một bậc lại một bậc đi xuống. Thời điểm bước chân rơi xuống, hắn có thể cảm giác được bậc thang khẽ trầm xuống, nhưng rất nhanh đã nổi lên, hẳn là quả thật đang huyền phù giữa không trung.  Một hồi lâu sau, hắn mới đi tới phần cuối của thông đạo này, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy bốn phía là từng tòa từng tòa Tế đàn thật lớn. Trên Tế đàn, vô số sợi xích đang phong ấn lại từng đạo từng đạo Tiên Thiên Ma Đạo đã vỡ nát.  Địa phương trung tâm vô số tòa Tế đàn này, chính là địa phương Tiên Thiên Ma Đạo của Tịch Cốc hội tụ, ở nơi này đã hình thành nên hình dáng như một cái tổ chim, hoặc là một cái thung lũng.  Nơi này chính là vị trí hạch tâm của Tịch Cốc, cũng là Mẫu sào nơi Lạc Nhật Thần Vương sinh ra.  Trước đây, Mẫu sào vốn dĩ sớm đã bị đánh tan nát, bị Hy Hạo Đế cùng Chư Thần đánh vỡ nát, chia Mẫu sào Tiên Thiên Ma Đạo ra làm chín mươi chín phần, phân biệt trấn áp trong chín mươi chín tòa Tế đàn, tiến hành phong ấn lại.  Nhưng hiện tại, hơn phân nửa số Tế đàn ở nơi này cũng đã vỡ tan, Tiên Thiên Ma Đạo bị trấn áp bên trong đã thoát ra, hội tụ gây dựng lại, biến thành từng cọng từng cọng rơm rạ cấu thành Mẫu sào. Mà ở trong Mẫu sào, một vầng Hắc Nhật giống như một khỏa trứng chim nằm ngay ngắn trong đó, đang lúc hấp thu Tiên Thiên Ma Đạo từ bên ngoài không ngừng tuôn trào hội tụ lại.  Vầng Hắc Nhật này phảng phất như đang hô hấp vậy, đang chậm rãi phập phồng nhấp nhô, tựa hồ như đang dựng dục sinh mệnh bên trong vậy.  Lạc Nhật Thần Vương chính là sẽ từ trong vầng Hắc Nhật này phục sinh trở lại.  Chung Nhạc chậm rãi cất bước tiến về phía Mẫu sào. Đột nhiên vầng Hắc Nhật trong Mẫu sào chợt sáng lên hai đạo quang mang, phảng phất như là hai khỏa nhãn mâu thật lớn vậy. Một đạo ánh mắt từ trong vầng Hắc Nhật kia bắn ra, rơi xuống trên người hắn.  - Phục Hy!  Một đạo thanh âm khàn khàn u ám từ trong vầng Hắc Nhật vang lên, vô cùng quỷ dị yêu tà, mỗi một chữ vang lên giống như hình thành nên từng cái từng cái Hắc động Tịch Cốc tại trong Thức hải của người nghe vậy, không ngừng thôn phệ Nguyên thần của đối phương.  - Ta ghét nhất chính là Phục Hy!  Vầng Hắc Nhật kia rung lắc chấn động, phát ra thanh âm tức giận:  - Thứ sâu kiến ghê tởm nhất thế gian này chính là Phục Hy! Bọn chúng náo loạn khắp nơi trong vũ trụ, bắt giữ vô số Thần Vương Thái Cổ. Ta đã ngủ say lâu như vậy, không nghĩ tới vừa mới tỉnh lại, kẻ đầu tiên nhìn thấy lại là loại con rệp Phục Hy này!  Sắc mặt Chung Nhạc không đổi, tiếp tục chậm rãi tiến về phía Mẫu sào, lạnh nhạt nói:  - Phục Hy đã giết chết ngươi bốn lần rồi đúng không, Lạc Nhật Thần Vương? Cả bốn lần cũng không thể triệt để giết chết ngươi, mạng của ngươi thật lớn a!  Trong vầng Hắc Nhật kia phát ra tiếng cười quái dị khiến cho xương cốt người ta tê dại, cười ha hả, nói:  - Phục Hy chết trong tay ta càng nhiều hơn! Đối với Thần Vương Thái Cổ, con rệp chính là con rệp, muốn giết chết Thần Vương cơ hồ là chuyện tình không có khả năng làm được. Đối với ta, tử vong bất quá chỉ là ngủ thêm một giấc mà thôi, khác biệt là ở chỗ thời gian ngủ dài hay ngắn mà thôi. Nhưng con rệp chết đi thì lại không giống rồi! Bọn chúng chết đi chính là sẽ chết vĩnh viễn! Tại đoạn tuế nguyệt tiêu diệt Thời đại Hỏa Kỷ kia, ta ưa thích nhất chính là tận tay giết chết từng tên từng tên Phục Hy, loại con rệp chán ghét này!  Vầng Hắc Nhật kia mạnh mẽ chấn động một cái, bộc phát ra thanh âm trầm thấp kinh người, chấn cho cả tòa Đại miếu cũng trở nên rung lắc không thôi.  - Hiện tại, ngươi cái con rệp nhỏ này bất quá chỉ mới là một tên Thần Hoàng nho nhỏ, đã dám can đảm xuống đây tìm ta, thật là lão Thọ tinh treo cổ, treo đèn lồng trong hầm cầu, chính mình tự tìm cái chết a!  Thanh âm trong vầng Hắc Nhật kia không ngừng cười lạnh:  - Giết chết ngươi, đối với ta chính là dễ như trở bàn tay! Bất quá, ta sẽ không dễ dàng xử tử ngươi như vậy, ta sẽ từ từ đùa bỡn ngươi, chậm rãi chơi chết ngươi, chậm rãi thưởng thức loại tư vị báo thù rửa hận này. Ha ha ha… sau khi phục sinh, ta nhất định sẽ đi tìm Hy Hạo Đế. Nếu hắn vẫn còn sống, ta sẽ giết đời đời con cháu của hắn, nếu hắn đã chết, ta sẽ lôi thi thể hắn từ trong mộ ra, còn sẽ đi Hư Không Giới, bắt lấy linh hồn của hắn, để cho hắn nếm trải ngọn lửa phẫn nộ của ta!  Lúc này, Chung Nhạc đã đi tới trước Mẫu sào, dừng lại trước vầng Thái Dương màu đen khổng lồ kia, ngẩng đầu nhìn lên. Hai con mắt thật lớn trong vầng Hắc Nhật kia đang nhìn chằm chằm hắn, cảm giác âm sâm thâm trầm không gì sánh được.  - Tuyệt vọng chứ, con rệp nhỏ?  Thanh âm tiếng cười trong vầng Hắc Nhật kia càng lúc càng đắc ý, hai con mắt âm sâm tàn nhẫn nhìn chằm chằm hắn, cười quái dị nói:  - Bất quá, tương lai sẽ có thời điểm ngươi kêu rên, ngươi sẽ kêu rên tới một khắc ta triệt để phục sinh kia!  - Lạc Nhật Thần Vương, ngươi còn nhớ không?  Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, ngữ điệu cũng bình tĩnh trước giờ chưa từng có, nhẹ giọng nói:  - Trước đây Hắc Đế từng nói với ngươi, có một vị khách tới từ tương lai đã ghé qua Tịch Cốc của ngươi…