[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1800 : Đế Táng Thiên (1)

Ngày đăng: 02:59 22/08/19

- Có tồn tại đang âm thầm điều khiển hướng đi của chúng ta?  Phong Vô Kỵ thoáng ngẩn người, sau đó bật cười ha hả, nói:  - Dịch tiên sinh, giữa ta và ngươi đều là hiểu tận gốc rễ lẫn nhau, ngươi cần gì lừa gạt ta chứ?  Hắn nở nụ cười ngạo nghễ, tự phụ vạn phần:  - Lai lịch ta bất phàm, bên cạnh lại có cường giả ba cung tới giúp ta, tay cầm theo thủ dụ của ba vị Thần Vương Thái Cổ. Những nơi ta đi qua, cho dù là tồn tại trong Luân Hồi Táng Khu cũng phải cấp cho chút thể diện! Hơn nữa, lại có cường giả của Bích Lạc Cung trợ giúp ta, còn có Lăng Tử Thủ sư huynh xuất thân từ Táng khu dẫn đường nữa. Mục đích của ngươi bất quá chỉ là muốn mượn tay ta tới thăm dò Táng khu, hoàn thành mục đích của ngươi mà thôi. Ngươi cho rằng tính toán nhỏ nhặt của ngươi có thể giấu diếm được ta sao?  Chung Nhạc có chút dở khóc dở cười, mỉm cười nói:  - Nếu đã như thế, vậy Vô Kỵ tiên sinh cũng đừng ngăn cản đường của ta. Còn nhớ rõ những gì lần trước ta từng nói qua với ngươi không? Nếu ngươi lại đối nghịch với ta nữa, ta sẽ đánh ngươi vào Luân Hồi, biến thành một con chó!  Phong Vô Kỵ giận tím mặt, nhìn về phía Lăng Tử Thủ, trầm giọng nói:  - Tử Thủ sư huynh…  - Giao cho ta!  Lăng Tử Thủ cũng đi xuống Thanh Hà Chu, khí thế Đế Quân ầm ầm bạo phát, sáu đạo quang hà không ngừng xoay tròn, cất bước đi về phía Chung Nhạc. Đại đạo của hắn ở trong này không bị trấn áp chút nào, dù sao hắn cũng là hậu duệ của tồn tại từ trong trọng thiên thứ chín Đế Táng Thiên của Luân Hồi Táng Khu đi ra, trong công pháp đại đạo mang theo lạc ấn của nơi này, có thể không giữ lại chút nào đại phóng thực lực của chính mình.  Mà Chung Nhạc dựa vào lại là Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình, Thiên đạo trong đó vẫn chưa được hoàn chỉnh, ít nhiều cũng bị trấn áp mấy phần thực lực. Mà Hồn Đôn Vũ cũng tuyệt không phải là trạng thái toàn thịnh.  Dù vậy, Chung Nhạc cũng không sợ hắn chút nào. Chỉ là nếu cộng thêm những Tiên Thiên Thần Ma khác, vậy thì nguy hiểm rồi. Càng nguy hiểm hơn chính là ba gã đệ tử của Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Tà Đế kia.  Ba tôn Đế Quân Ma Nguyên Lộ, Tà Phong và Thần Vận Khâu này có thể cũng sẽ bị Luân Hồi Táng Khu trấn áp tu vi thực lực, nhưng thủ đoạn của Tà Đế, Ma Đế và Thần Đế cường đại tới mức nào, khẳng định là có bảo vật gì đó có thể đối kháng lại sự trấn áp của Luân Hồi Táng Khu.  Nói cách khác, ba tôn Đế Quân này có khả năng cũng giống như Lăng Tử Thủ vậy, có thể phát huy ra toàn bộ thực lực.  - Vũ sư huynh, ngươi có biết cung điện của Động U Thiên Vương ở nơi nào không?  Chung Nhạc nhìn về phía Lăng Tử Thủ đang đi tới, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng hỏi.  Hồn Đôn Vũ đang tế khởi Phù Tang Chi, nghe hắn hỏi vậy, thoáng ngẩn người, lắc đầu nói:  - Ta không biết! Ngươi biết sao?  - Ta cũng không biết!  Chung Nhạc lui về phía sau, nói:  - Bất quá, chúng ta có thể đi tìm một chút. Vũ sư huynh, chúng ta đi thôi!  Hai người phát lực phóng như điên, gào thét lao đi. Xung quanh bọn họ, từng tôn từng tôn Đế Quân, Tiên Thiên Thần Ma nhao nhao phóng vọt tới, tất yếu muốn ngăn cản hai người Chung Nhạc. Lăng Tử Thủ chính là dẫn đầu đi trước.  - Lê Dương, ngươi có thể chạy thoát sao?  Vũ Đô Lang cười ha hả, phóng chạy như bay, từ một bên chặn giết tới. Mặc dù hắn cũng bị trấn áp tu vi thực lực, không thể sử dụng pháp lực thần thông, nhưng dù sao cũng là Tiên Thiên Thần Ma, nhục thân vô cùng cường đại, chỉ bằng vào lực lượng của thân thể, cũng đã đủ để giết chết cường giả cấp bậc Tạo Vật Chủ.  Chung Nhạc thôi động Thiên Ấn, Thiên Ấn gào thét đánh xuống, Thiên uy mênh mông, bẻ gãy nghiền nát. Trong mắt Vũ Đô Lang lộ ra thần sắc kinh hoàng, vội vàng giơ tay lên đón đỡ. Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, tôn Tiên Thiên Ma Thần này đã bị Thiên Ấn đập bay ra ngoài, lăn lông lốc đụng ngã từng ngọn từng ngọn núi cao, không biết đã bị đập tới nơi nào rồi.  La lão từ một bên khác đánh tới, lại bị Hồn Đôn Vũ tế khởi Phù Tang Chi ngăn cản. Chung Nhạc mỉm cười, nói:  - La lão, ta từng nói qua sẽ thả ngươi một lần, ngươi cảm thấy là dùng ở nơi này tốt hơn, hay là tương lai mới tha cho ngươi một mạng sẽ tốt hơn đây?  La lão gầm lên một tiếng, bắt lấy hào quang do Phù Tang Chi rũ xuống, mạnh mẽ xé rách, lực mạnh vô cùng, dự định sát nhập vào phạm vi bao phủ của Phù Tang Chi, cười lạnh nói:  - Dịch tiên sinh, ngươi biến hóa thành diện mạo của Vô Kỵ tiên sinh, lừa gạt ảo diệu trường sinh bất tử của ta, lại còn nói mạnh miệng. Hôm nay ngươi có thể trốn thoát một mạng sao?  Chung Nhạc cười ha hả, một ấn bay lên đánh văng La lão ra xa. Mặc dù La lão là Đế Quân trong Tiên Thiên Thần Ma, nhưng cũng không chống đỡ nổi uy năng của Thiên Ấn.  Mà vào lúc này, ba tôn Đế Quân của Đại Vu thị, Tá Thần thị và Dương Hầu thị đã nhao nhao giết tới.  Thân thể Nữ Đế Quân Đại Vu thị lay động, biến thành chân thân, chính là xà nữ chín thân, nửa thân dưới là đuôi rắn, nửa thân trên là chín cỗ thân thể nữ tử, áo choàng sau lưng tung bay, tóc dài phủ xuống tận bộ ngực, che khuất bộ ngực lại, mười tám bàn tay cầm lấy mười tám kiện Ma Thần binh cấp Đế Quân, không nói lời nào một hơi giết tới.  Tôn Đế Quân của Tá Thần thị thì chân đạp trên hai con Ma Long, bốn cái đầu bốn cánh tay, cầm lấy bốn kiện Ma Thần binh, xông thẳng về phía Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ.  Đế Quân của Dương Hầu thị thì biến thành một con Công Dương đầu dê thân người, nhục thân cường hoành, chiến lực kinh người.  Mặc dù không thể thôi động pháp lực thi triển thần thông, nhưng chiến lực của bọn họ cũng tuyệt không tầm thường.  Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng.  Tại thời điểm ba tôn Đế Quân sắp sửa giết tới trước mặt Chung Nhạc, chỉ nghe sáu thanh âm ông ông chấn động, sáu đạo Tinh hà gào thét xoắn tới, cuốn hai người Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ vào trong sáu đạo Tinh hà kia, sau đó cũng đồng thời cuốn ba tôn Đế Quân Dương Hầu thị, Tá Thần thị và Đại Vu thị vào trong sáu đạo Tinh hà.  - Đây là Lục Đạo Luân Hồi của ta! Ba vị đạo hữu, các ngươi có thể thỏa thích thi triển pháp lực thần thông trong Lục Đạo Luân Hồi của ta!  Sáu đạo Tinh hà sau đầu Lăng Tử Thủ càng lúc càng lớn, bao phủ năm người vào trong đó. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thân thể của Lăng Tử Thủ to lớn khôn cùng, khí diễm ngập trời, cơ hồ đã vặn vẹo thời không, giống hệt như một vị Đại Đế vậy.  Lục Đạo Luân Hồi của hắn phù hợp với quy tắc đại đạo của Luân Hồi Táng Khu. Lục Đạo Luân Hồi vừa mở ra, chính là tương đương với khai mở một mảnh thời không ở trong Táng khu. Hắn là Chúa tể của phiến thời không này, chưởng khống đại đạo pháp tắc của phiến thời không này.  Ba tôn Đế Quân Tá Thần thị, Dương Hầu thị và Đại Vu thị đột nhiên cảm giác được toàn bộ trói buộc đại đạo và pháp lực của chính mình hết thảy mở ra, không khỏi vừa mừng vừa sợ, rốt cuộc có thể không giữ lại chút nào thi triển pháp lực thần thông.  Đúng lúc này, bảy đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ đột nhiên bùng phát. Mười bốn đạo Tinh hà của hai người bỗng nhiên cắt vỡ Lục Đạo Luân Hồi của Lăng Tử Thủ, từ trong Lục Đạo Luân Hồi của hắn phóng chạy ra ngoài.