[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1936 : Khư khư cố chấp (2)

Ngày đăng: 03:01 22/08/19

Bách Thảo tiên sinh quả quyết nói:  - Ăn tươi hắn, thọ nguyên của ta ít nhất cũng sẽ đạt tới hai mươi vạn năm, còn có rất nhiều thời gian a!  Chung Nhạc có chút không nhịn được, nói:  - Bách Thảo tiên sinh, Hồng Trần Đại Đế, ngươi có từng nghĩ qua, có lẽ còn có biện pháp tốt hơn có thể nghịch chuyển Tiên Thiên hay không? Có lẽ sẽ có một con đường càng tốt hơn?  Bách Thảo tiên sinh cười lạnh một tiếng, nói:  - Mạnh mẽ như Phục Mân Đạo Tôn cũng đều phải chết! Đại Toại đã mở ra hệ thống tu luyện Đồ đằng cũng đã chết. Còn có thể có con đường nào nữa? Chỉ có con đường này của ta mới là chính tông! Đừng nhìn ta đã ăn tươi không biết bao nhiêu đệ tử, nhưng hậu thế chắc chắn sẽ cảm kích ta, vinh danh hành động vĩ đại của ta!  Chung Nhạc nhẹ nhàng điểm lên mi tâm chính mình một cái. Chỉ thấy mi tâm của hắn mở ra, hiển lộ Bí cảnh Đạo Nhất ở bên trong, nhẹ giọng nói:  - Mời Bách Thảo tiên sinh nhìn xem!  Bách Thảo tiên sinh nhìn vào trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn, thân thể đột nhiên đại chấn, trừng mắt cứng lưỡi, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.  - Nếu ngươi chịu từ bỏ Hồng Trần Kiếp Kinh của ngươi, ta có thể truyền thụ ảo diệu nghịch chuyển Tiên Thiên của ta cho ngươi!  Chung Nhạc cực kỳ chân thành nói:  - Con đường của ngươi đã sai lầm rồi, ngay từ mới bắt đầu đã sai rồi. Thánh dược là do Vũ Trụ Nguyên Dịch tại thời điểm vũ trụ sơ khai biến thành. Sinh linh Hậu Thiên chúng ta cũng không phải là Vũ Trụ Nguyên Dịch, dựa theo loại phương thức này của ngươi tu luyện, vĩnh viễn cũng sẽ không có khả năng đạt tới cảnh giới nghịch chuyển Tiên Thiên. Ta có thể truyền thụ ảo diệu nghịch chuyển Tiên Thiên của ta cho ngươi, ngươi sẽ có thể làm được một bước này!  Một hồi lâu sau, Bách Thảo tiên sinh phục hồi tinh thần, cười hắc hắc, nói:  - Thiên Thừa Tướng quả nhiên bất phàm! Nhưng sao bản thân ngươi vẫn chưa hoàn toàn nghịch chuyển Tiên Thiên? Ngay cả chính ngươi cũng chưa thể làm được, ngươi còn muốn truyền thụ cho ta? Ngươi nói thật đi, ngươi đã ăn tươi bao nhiêu đệ tử của chính mình rồi?  Chung Nhạc nhất thời nhíu mày.  Bách Thảo tiên sinh cười hắc hắc, nói:  - Ta sẽ không trở thành Nhục Linh Đan của ngươi! Ngươi muốn dụ dỗ ta tu luyện công pháp của ngươi, sau đó ăn tươi ta chứ gì? Đừng có nằm mơ!  Trong lòng Chung Nhạc sinh ra một loại cảm giác hoang đường. Hắn thể hiện cho Bách Thảo tiên sinh thấy phương pháp nghịch chuyển Tiên Thiên của hắn, chỉ là muốn khuyên bảo Bách Thảo tiên sinh hồi tâm chuyển ý. Tồn tại có thể sáng tạo ra Hồng Trần Kiếp Kinh loại công pháp bậc này, tuyệt đối không phải là kẻ ngu dốt.  Không ngờ suy nghĩ của Bách Thảo tiên sinh đã có chút điên rồ, rơi vào trong Hồng Trần Kiếp Kinh của hắn không thể tự thoát khỏi. Hắn vậy mà cho rằng Chung Nhạc truyền thụ ảo diệu nghịch chuyển Tiên Thiên cho hắn chỉ là vì muốn nuôi dưỡng hắn thành đại dược, sau đó ăn tươi hắn, thành toàn cho bản thân Chung Nhạc.  - Chúng ta đều là người đồng đạo mà thôi! Thiên Thừa Tướng, ta đối đãi ngươi chân thành, nói bí mật nghịch chuyển Tiên Thiên của ta cho ngươi biết, nhưng không ngờ ngươi lại muốn dùng ảo diệu nghịch chuyển Tiên Thiên của ngươi để ám toán ta, tranh đoạt danh tiếng kẻ đầu tiên nghịch chuyển Tiên Thiên thành công!  Bách Thảo tiên sinh lộ ra thần sắc cuồng nhiệt:  - Ngươi không lừa được ta, ta cũng không lừa được ngươi! Thiên Thừa Tướng, Tứ Thái tử của Trác Long nhất định phải là của ta! Ngươi đừng ngăn cản đường đi của ta! Bằng không, đừng trách ta vô tình!  Chung Nhạc thở dài một tiếng, nói:  - Nếu ngươi có thể dùng tài trí của chính mình trên phương diện chính đạo, hẳn là có thể khiến cho đạo pháp thần thông tiến thêm một bước, đạt tới độ cao càng cao hơn. Ngươi cần gì phải khư khư cố chấp như vậy?  Bách Thảo tiên sinh đứng dậy, cười lạnh nói:  - Nói như vậy, ngươi nhất định là muốn ngăn cản đường đi của ta rồi?  Chung Nhạc cũng đứng dậy, quần áo tung bay phấp phới, nói:  - Chuyện liên quan tới tính mạng của sinh tử chi giao của ta, không thể không làm!  Trong mắt Bách Thảo tiên sinh lóe lên sát ý mãnh liệt, cười ha hả, nói:  - Thiên Thừa Tướng, mặc dù ngươi tài hoa tuyệt đại, nhưng đáng tiếc tu vi lại không bằng ta…  Chung Nhạc gật đầu một cái, thản nhiên nói:  - Cho nên… Táng Linh ở đâu?  Ầm ầm!  Từng đạo từng đạo thanh âm nổ vang kinh thiên động địa truyền tới. Một đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống, đáp xuống ngay sau lưng Chung Nhạc, biến thành một tôn Thần Vương vĩ ngạn đứng thẳng sau lưng Chung Nhạc, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, uy phong lẫm lẫm, khom người nói:  - Chủ công, Táng Linh ở đây!  Chung Nhạc đưa ngón trỏ ra, rạch nhẹ mi tâm chính mình một cái, Tam Mục Thiên Đồng mở ra, nhìn về phía Bách Thảo tiên sinh. Chỉ thấy xung quanh thân thể Bách Thảo tiên sinh có vô số oán khí đang bay múa. Trong đám oán khí là Tàn hồn của các đệ tử đã bị hắn ăn tươi, đang dây dưa quấn quít xung quanh hắn. Có kẻ che cặp mắt của hắn, có kẻ chặn hai lỗ tai của hắn, có kẻ cầm lấy trái tim của hắn, có kẻ bịt hai lỗ mũi của hắn, có kẻ nhéo lấy cổ họng của hắn… mê muội các cảm quan của hắn.  - Khó trách hắn không chịu nghe ta khuyên bảo, hóa ra là đã bị oán khí quấn thân!  Chung Nhạc thản nhiên nói:  - Đạo bất đồng bất tương vi mưu! Táng Linh, giết hắn!  Trong mắt Bách Thảo tiên sinh lóe lên Thần quang sáng ngời, thân thể cấp tốc lui về phía sau, lạnh lùng nói:  - Thiên Thừa Tướng, ngươi nói chuyện phiếm với ta lâu như vậy, là đang đợi tôn Thần Vương này chạy tới a?