[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1968 : Địa chủ thu thuế (2)
Ngày đăng: 03:01 22/08/19
- Đạo huynh cũng là đạo hữu của Đại Toại, sao lại tranh đấu so kè hơn thua với Hậu Thổ nương nương, tranh xem Thiên lớn hay là Địa lớn?
Chung Nhạc nghi hoặc, hỏi.
Càn Đô Thần Vương lạnh nhạt nói:
- Chúng ta từng đánh qua mấy lần. Ta và nàng đều nhìn không vừa mắt đối phương. Lúc ban đầu chúng ta vốn dĩ có thua có thắng, về sau nàng gả cho Phục Hy, đã học được những pháp môn Hậu Thiên, ta liền đánh không lại nàng, ta…
Trên mặt hắn mang theo thần sắc xấu hổ, chán nản nói:
- Ta lại thua rồi! Bất quá, ta vẫn có chút không phục, cảm thấy Tiên Thiên nhất định sẽ thắng được Hậu Thiên, vì vậy mới bế quan tiềm tu. Lại về sau, sau khi ta xuất quan, đã dạt dào đắc ý, cho rằng nhất định sẽ thắng được nàng! Bất quá, lần này sau khi ta xuất quan mới phát hiện, đạo pháp lúc đó đã hưng vượng tới tình trạng ta không thể tưởng tượng. Ta đã nhìn thấy một vị Đại Đế Hậu Thiên cực kỳ cường đại, cường đại tới trình độ có thể trấn áp hiện tại, quá khứ và tương lai…
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc sợ hãi và kính sợ, lẩm bẩm:
- Còn mạnh hơn cả lão khốn kiếp Đại Tư Mệnh kia! Còn mạnh hơn cả Thiên Đạo Chủ! Còn mạnh hơn cả Khởi Nguyên Thần Vương nữa!
Chung Nhạc một trận không nói gì, liếc nhìn Táng Linh Thần Vương bên cạnh một cái. Táng Linh Thần Vương thấp giọng nói:
- Hắn hẳn là đã gặp Phục Mân Đạo Tôn!
Chung Nhạc gật đầu, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Vận khí của Càn Đô Thần Vương thật sự quá kém. Hắn yên yên lành lành xuất quan, dạt dào đắc ý, cho rằng chính mình nhất định có thể đánh bại Hậu Thổ nương nương, lại không ngờ đã gặp phải một thịnh thế trước giờ chưa từng có. Trong thịnh thế kia lại càng có một vị tồn tại vô cùng cường đại, một vị đại đạo chí tôn cường đại tới trình độ trấn áp cổ kim.
Thân thể Càn Đô Thần Vương trong lúc vô tình thấp hơn vài phần, lẩm bẩm:
- Sinh linh Hậu Thiên này cường đại tới bất phàm rồi… Sau đó ta lại gặp Hậu Thổ nương nương, nàng cũng đã cường đại tới bất phàm rồi. Nàng nhìn thấy ta, cũng không muốn động thủ với ta nữa. Nàng nói rằng nàng đã tìm hiểu ra một loại cảnh giới kỳ diệu, sắp sửa phi thăng nhập đạo, trở thành Đạo Thần. Nàng nói nàng và ta đã không phải là cùng một loại sinh mệnh thể nữa rồi…
Trong lòng Chung Nhạc tràn ngập đồng cảm. Có thể tưởng tượng ra cảm xúc trong lòng Càn Đô Thần Vương lúc đó.
- Không đánh qua làm sao biết ai mạnh hơn ai? Nàng hết lần này tới lần khác không chịu đánh nhau với ta, mà phi thăng chạy mất rồi, tiến vào Đạo Giới!
Càn Đô Thần Vương vừa giận vừa hận, nói:
- Nàng chạy mất rồi ngược lại thì cũng thôi! Lúc đó còn có mấy đạo hữu trước đây từng cùng nhau tu luyện cũng đã chạy mất rồi. Lúc này ta mới biết, chính mình bế quan ở nơi này nghiên cứu, khổ tu, rốt cuộc đã bỏ lỡ những chuyện gì. Sau đó ta đã gặp lại Thiên Đạo Chủ, vẫn không thể đánh thắng hắn. Về sau, Thiên Đạo Chủ cũng bị ăn mất…
Chung Nhạc càng thêm một trận không nói gì. Thiên Đạo Chủ bị ăn mất, hẳn là Thiên đã sản sinh ra.
Tao ngộ của Càn Đô Thần Vương thật đúng là khiến cho người ta đồng cảm. Hắn bế quan lâu như vậy, sau khi xuất quan mới phát hiện hóa ra chính mình đã không chịu nổi như thế rồi.
Lúc đó, những tồn tại tu vi thực lực siêu việt hắn chỉ sợ đã có mấy mươi tôn rồi.
Mặc dù Càn Đô Thần Vương vênh váo vang trời, biện luận xem Thiên lớn hay là Địa lớn, nhưng đoán chừng hắn cũng minh bạch, hắn đã không phải là tồn tại mạnh nhất, hắn đã tụt lại phía sau rất nhiều rồi.
- Tiếp theo, sinh linh Hậu Thiên vô cùng cường đại kia chợt nổi điên, cầm theo Đế kiếm giết chết đám Đại Đế kia, đám Thần Vương kia khắp nơi. Hắn thật sự quá ngoan độc rồi, quá hung tàn rồi. Ta cũng vội vàng ẩn núp xuống. Có đôi khi ta còn suy nghĩ, ta ẩn nấp lâu như vậy, đã bỏ qua bao nhiêu đại sự rồi…
Càn Đô Thần Vương lắc lắc đầu, cảm khái ngàn vạn, nói:
- Ta đã bỏ lỡ bao nhiêu thịnh thế rồi…
Khiến cho hắn thổn thức chính là hắn đã bỏ qua thịnh thế mà Phục Mân Đạo Tôn đã tạo nên kia, đã bỏ lỡ hành động vĩ đại trước giờ chưa từng có mở Lục Đạo, lập Luân Hồi này. Vì thế cho nên hắn đã bị những tồn tại ngang vai ngang vế năm xưa nhao nhao siêu việt chính mình.
Chung Nhạc ho khan một tiếng, nói:
- Đạo huynh, ta đang chuẩn bị mở ra Thất Đạo Luân Hồi, chế tạo ra một thịnh thế không thua kém Thời đại Phục Mân Đạo Tôn chút nào. Nếu Đạo huynh vẫn tiếp tục trốn ở nơi này, chỉ sợ sẽ lại bỏ qua một trận cơ duyên nữa a!
Hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Tương lai đạo huynh sẽ phát hiện, ngươi đã không bằng đám người Táng Linh rồi!
Càn Đô Thần Vương trừng mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:
- Ngươi bớt khoác lác đi! Phục Hy thị các ngươi đã bị diệt tộc rồi, cừu gia quá nhiều, lai lịch của cừu gia cũng quá lớn. Ngươi tới gặp ta, chẳng qua là muốn để cho ta ra ngoài giúp ngươi ngăn cản công kích, thay ngươi chém chết bọn họ mà thôi. Ta bế quan lâu như vậy, mặc dù đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, nhưng dù sao vẫn còn sống. Có rất nhiều gia hỏa cổ lão đồng dạng với ta, nhưng đã chết cũng không biết chết như thế nào!
Chung Nhạc lúng ta lúng túng nói:
- Ngươi và Đại Toại có giao tình…
- Đại Toại kỳ thị ta không hiểu Hậu Thiên!
Càn Đô Thần Vương thổi râu mép trừng mắt.
- Phục Mân Đạo Tôn là tổ tiên của ta, ta là Tộc trưởng đương đại Phục Hy thị…
Càn Đô Thần Vương tiếp tục thổi râu mép trừng mắt:
- Phục Mân Đạo Tôn đại sát tứ phương, dọa cho ta không thể không trốn ở nơi này, vừa trốn chính là mười vạn năm! Hơn nữa, Phục Hy thị các ngươi chỉ còn lại có một mình ngươi rồi a? Danh tiếng Tộc trưởng đương đại này của ngươi mặc dù không nhỏ, nhưng cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi!
- Ta cảm thấy…
Chung Nhạc thoáng do dự một chút, nói:
- Ngươi nên nộp tiền thuê đất rồi!
Càn Đô vươn tay chụp lấy cần cổ của hắn, cả giận nói:
- Lại nhắc tới chuyện nộp tiền thuê đất, ta liền bóp chết ngươi, ngươi có tin không?
Bảy đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc chuyển động, thân hình biến mất không thấy đâu nữa. Càn Đô Thần Vương còn đang ngạc nhiên, chỉ thấy Chung Nhạc đã từ bên ngoài đi vào, lại tự khoanh chân ngồi xuống, vẫn như cũ ngồi ở chủ vị, mỉm cười nói:
- Vừa rồi ta đã trở về mười vạn năm trước một chuyến, đã nhìn thấy Càn Đô đạo huynh tỷ đấu với Thiên Đạo Chủ, quả thật rất đặc sắc. Tiền thuê đất của ngươi…
- Câm miệng!
Sắc mặt Càn Đô lúc trắng lúc xanh, quát lớn:
- Thiên Cơ Thiên Huyền, như thế nào vẫn chưa dâng trà?